Mục lục
Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mao Vũ Phỉ thấy cơn tức của Tô Ảnh bị mình khơi lên, nhìn những người xung quanh, nói: “Hôm nay tôi đề nghị thách đấu với Tô tiểu thư, Tô tiểu thư có dám nhận thách đấu?”

Tô Ảnh đứng tại chỗ, không nói gì.

Những người xung quanh nhất thời vang lên nụ cười châm biếm: “Thật đúng là không biết lượng sức mình, còn dám thách đấu với Mao tiểu thư! Sở dĩ ẩm thực Tô gia có địa vị được kính trọng, là vì hỗn hợp nhiều loại gia vị!”

“Đúng! Mao tiểu thư, cho cô ấy biết tay! Cô ấy nghĩ bản thân mình có khuôn mặt xinh đẹp, sẽ tự động có kỹ năng nấu ăn!”

“Ha ha ha ha! Đúng vậy! Mao tiểu thư, để cho cô ấy nhớ rõ! Ẩm thực Tô gia không thể tùy tiện bị khiêu khích!”

“Không biết vị tiểu thư này đến từ đâu, dám thách đấu ẩm thực Tô gia. Không biết mẹ cô ấy dạy dỗ như thế nào, là tự lượng sức mình! Làm xấu hổ gia đình. Nếu tôi có con gái như vậy, cả đời này đừng ra khỏi cửa! Không thể dạy nổi người này!”

“Tôi muốn nói, vị tiểu thư này không những thiếu tay nghề nấu ăn, mà còn thiếu sự gia giáo! Nói cách khác, sao có thể sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ như vậy?”

Mạnh Tiểu Ngư thấy Mao Vũ Phỉ chủ động tới tìm Tô Ảnh, nhất thời rục cổ, không dám nói.

Vừa rồi cô nói như vậy, chỉ vì muốn hấp dẫn lực chú ý của Diệp Tự.

Bây giờ Diệp Tự đi rồi, cô cũng tỉnh táo lại.

Thấy bởi vì hai câu nói của cô, rước lấy cái nhìn chòng chọc của Mao Vũ Phỉ dành cho Tô Ảnh, Mạnh Tiểu Ngư không dám hé răng nửa lời.

Tô Ảnh nghe mọi người xung quanh nói những lời châm chọc khiêu khích, cô có thể thờ ơ.

Nhưng nếu những người đó chửi bới mẹ mình, vậy tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng!

Tô Ảnh vỗ bàn, phút chốc nâng mắt nhìn Mao Vũ Phỉ, ánh mắt kiên định nói: “Được, cô muốn so tài, vậy thì so tài! Nhưng mà, tôi có điều kiện, tôi chỉ dùng đồ gia vị của mình!”

Mao Vũ Phỉ khinh thường nhìn thoáng qua Tô Ảnh.

Từ khi ẩm thực Tô gia trở nên phổ biến, mọi người đều học phương pháp nấu ăn của Tô gia, 13 trang cũng nhộn nhịp, muốn lấy đồ gia vị của mình.

Hừ, đồ gia vị của Tô gia, dễ dàng học như vậy sao?

Mẹ nói về Tô gia trộm đồ gia vị của Tô gia, tiến hành các quá trình phân tích, bắt chước đồ gia vị, nhưng kém hơn nhiều so với đồ chính cống.

Tô Ảnh này thế mà cũng muốn giống như Trang 13, còn dùng đồ gia vị của mình?

Qủa thực cười chết người ta!

Cô ấy nghĩ đồ gia vị của mình mang tới, có thể làm ra hương vị giống với đồ ăn của Tô gia?

Nếu cô ấy muốn diễn hề, vậy sẽ thành toàn cho cô ấy!

Hôm nay, mình sẽ hung hăng giẫm nát mặt cô ta, thuận tiện để cho mọi người ở thành phố G biết, ẩm thực Tô gia, không dễ để bắt chước!

“Được!” Mao Vũ Phỉ nói: “Nếu là thi đấu, vậy thắng sẽ có tiền thưởng… Phó tổng!”

Mao Vũ Phỉ nhìn Phó Thịnh ở trong phòng, vẻ mặt chờ mong.

Trò khôi hài ở bên ngoài, luôn trong tầm mắt của Phó Thịnh, chờ hai người đánh cuộc thành công, Phó Thịnh lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng, cả người khoan thai tôn quý. Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, cười nhạt.

Qủa nhiên, Phó Thịnh vừa ra, những nam nữ ở hiện trường, ngừng hô hấp.

Đáy lòng mọi người ngoại trừ điên cuồng gào thét đẹp trai đẹp trai, cũng không nói cái khác.

Phó Thịnh nhìn thoáng qua Tô Ảnh, ánh mắt sâu thẳm.

Anh cũng rất muốn biết, Tô Ảnh có thể dốc toàn lực làm đồ ăn, phân cao thấp với Mao Vũ Phỉ.

Càng muốn nhìn thấy cô, xem kỹ thuật dùng dao xắt của Tô Ảnh, có phải giống với nguồn gốc của ẩm thực Tô gia không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK