Thế nhưng chuyện này vẫn lưu truyền ra ngoài.
Có người đến cầu Viên Tịch đại sư giúp làm phép.
Viên Tịch đại sư suy nghĩ, trả lời, oan có đầu nợ có chủ, ân oán giữa bọn họ đã xong, không cần phải làm gì nữa.
Ngày hôm sau, khi Viên Tịch đại sư tỉnh lại, ở cửa đặt một rổ hoa quả tươi mới, còn có một cặp dấu chân chi chít.
Viên Tịch đại sư đứng tại chỗ chắp tay trước ngực tuyên phật hiệu, nói: tâm nguyện của chư vị đã xong, nên đi báo cáo thôi.
Một cơn gió thổi qua, dấu chân trên đất đột nhiên biến mất, ngoại trừ rổ hoa quả tươi đó ra, không còn dấu vết nào khác.
Từ đây, thanh danh của Viên Tịch được nâng lên một tầm cao mới.
Người đời đều biết Viên Tịch đại sư có thể thông quỷ thần.
Về sau, có rất nhiều hào môn bỏ ra bao tiền mời Viên Tịch đại sư đến nhà làm khách, thế nhưng Viên Tịch đại sư như biến mất khỏi nhân gian, không còn xuất hiện ở trước mặt người đời nữa.
Truyền thuyết này càng truyền càng huyền ảo, gần như đã trở thành thần thoại.
Hiện tại chiếc vòng tay trên tay Diệp Tự đã vượt xa giá trị bản thân chiếc vòng, đã là bảo vật vô giá!
Vật tùy thân của Viên Tịch đại sư, là ngàn vàng khó cầu nha!
Thế nhưng Diệp Tự lại tùy tiện đưa cho Tô Ảnh, điều này khiến Tô Ảnh sao không run rẩy cho được.
Tô Ảnh chớp mắt mấy cái, nhìn Diệp Tự: "Anh Phong Nguyệt, vậy có khách sáo quá không? Em chỉ làm ít đồ ăn, đã đổi được món quà quý giá như vậy từ anh, vậy chẳng phải em lời quá rồi sao?"
Diệp Tự lập tức bật cười, đưa tay xoa đầu Tô Ảnh: "Không sao, chỉ cần là em, muốn chiếm tiện nghi kiểu thì gì chiếm."
Tô Ảnh vẫn không nhận nổi, dù sao món quà này quá quý giá.
Diệp Tự thấy Tô Ảnh vẫn còn chần chờ, đành phải nói: "Em xem, trong tất cả mọi thứ trên người anh, có lẽ chỉ có thứ này là rẻ nhất. Hay là, anh tặng chiếc đồng hồ năm ngàn vạn này cho em nhé?"
Tô Ảnh nghe xong, vậy càng không được! Đồng hồ không phải thứ có thể tùy tiện tặng đi được đâu.
Sau đó Tô Ảnh lập tức đeo chiếc vòng tay này vào, nói: "Vậy em xin nhận chiếc vòng này! Cảm ơn ơn anh Phong Nguyệt!"
"Được rồi, ăn cơm đi." lúc này Diệp Tự mới hài lòng mỉm cười, mời Tô Ảnh dùng cơm.
Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Bởi vì đều thích âm nhạc, cho nên có tiếng nói chung, nói chuyện vô cùng vui vẻ, ăn uống cũng vô cùng vui vẻ.
Diệp Tự nhìn nụ cười xán lạn của Tô Ảnh, nét mặt linh động khiến đáy lòng anh xao động.
Anh nghe thấy âm thanh tim mình đập nhanh hơn.
Ánh mắt của anh đã không dời nổi ra khỏi người Tô Ảnh.
Anh không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ biết là cảm giác này quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh không muốn từ bỏ.
Tô Ảnh thấy Diệp Tự nhìn chằm chằm vào mình, lập tức huơ huơ tay: "Anh Phong Nguyệt? Anh nghĩ gì thế? Sao lại ngẩn người ra vậy?"
Lúc này Diệp Tự mới hồi phục lại tinh thần, nói: "A, không có gì. Chỉ là chợt nhớ tới, mặc dù anh luôn gọi em là Ảnh Hạ, nhưng lại không biết tên của em là gì."
Tô Ảnh khẽ giật mình.
Hình như đúng vậy nha!
Mình cũng mở miệng gọi anh Phong Nguyệt, vẫn chưa biết tên thật của anh.
Tô Ảnh lập tức để đũa xuống, chững chạc đàng hoàng giới thiệu mình: "Em tên Tô..."
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời Tô Ảnh.
Tô Ảnh cúi đầu thấy là cuộc gọi của Phó Thịnh, lập tức áy náy nói với Diệp Tự: "Xin lỗi, em phải nhận điện thoại đã."
Ánh mắt của Diệp Tự rơi vào trên điện thoại di động của Tô Ảnh, người gọi điện là... hửm, Đại Ma Vương kiêu ngạo? Cái tên này thật thú vị!
Tô Ảnh cầm điện thoại di động lên, vừa kết nối vừa chạy ra ngoài: "A? Tôi ở bên ngoài ăn cơm với bạn nha! Cái gì? Trở về ngay bây giờ?"
Âm thanh của Phó Thịnh bá đạo vang lên trong điện thoại: "Làm sao? Muốn bản thiếu tự mình qua đón mới bằng lòng về nhà sao?"
Tô Ảnh lập tức nói: "Phó tổng ngài dám nói, tôi cũng không dám làm như thế. Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay đây!"