"Ngày hôm đó có một bữa tiệc nhỏ. Tô gia mời vợ chồng mấy gia đình quyền quý tới nhà làm khách, cụ ngoại và ông ngoại con tự mình xuống bếp, mời bọn họ thưởng thức những món ăn mới được sáng tạo. Ngay lúc chủ khách đều đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên có một người đàn ông từ bên ngoài xông vào, tuyên bố là cha ruột của mẹ." Tô Như Thiến cũng biết những chuyện này rất mất mặt, làm người khó mà mở miệng, nhưng nếu Tô Như Quân đã lại xuất hiện, Tô Như Thiến biết, nếu bà ta không nói nói cho con gái mình biết trước, chỉ sợ Mao Vũ Phỉ sẽ thua thiệt, vậy nên mặc dù mất mặt, bà ta vẫn ra nói hết chuyện đã qua.
Quả nhiên, Mao Vũ Phỉ cực kỳ khiếp sợ: "Cái gì!"
"Lúc bà ngoại con nhìn thấy người đàn ông kia, biểu tình cực kỳ hốt hoảng, không giải thích gì với những người khác, khăng khăng muốn đuổi ông ta đi. Kết quả người đàn ông kia hét lên ngay tại chỗ, nói là muốn dẫn con gái ruột của mình đi! Ông ta làm ầm ĩ lên như vậy, tự nhiên là thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cụ ngoại và ông ngoại con bước đến hỏi chuyện gì xảy ra. Bởi vì lúc nhận nuôi mẹ, trên giấy tờ đều ghi cha mẹ của mẹ đã mất, bây giờ đột nhiên nhảy ra một người cha ruột, bọn họ tất nhiên là muốn biết rõ."
"Người đàn ông thẳng chỉ thẳng vào bà ngoại con rồi nói, tại sao lại cuoops con gái ruột của mình đi? Tại sao lại để con gái của mình mang họ của người khác?" Tô Như Thiến tỏ vẻ thống khổ, tiếp tục nói: "Lúc đó bà ngoại con sống chết không chịu thừa nhận. Người đàn ông kia nhìn người ở xung quanh, rồi trực tiếp phơi bày chuyện này ra, nói mẹ là con của hai người bọn họ. Nói bà ngoại con lén lút trộm con đi, nuôi ở nông thôn, sau đó tìm một người giả vờ làm họ hàng của mẹ, sau đó làm cái gọi là thủ tục nhận nuôi."
"Lúc tin tức này bị tung ra, mẹ không tin! Nhưng người đàn ông kia lại lấy giấy giám định AND ra, hơn nữa còn là ba cơ sở khác nhau. Mà tờ giấy nào cũng có thể chúng minh chúng ta là cha con.Tin tức này bị tung ra, cụ ngoại và ông ngoại con nhất thời nổi giận, bắt bà ngoại con giải thích. Trong lúc tức giận, bà ngoại con bật thốt lên chuyện con gái riêng của Tô Chân ở bên ngoài." Tô Như Thiến nói một hơi tới chỗ này, mặt đầy mệt mỏi và không cam lòng.
Mao Vũ Phỉ đã hoàn toàn sợ ngây người, không biết nên nói gì cho phải.
Khó trách mẹ của Tô Ảnh lại nói như vậy, tất cả đều là thật?
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
"Bởi vì chuyện này là tai tiếng lớn, vì vậy Tô gia phải khẩn cầu những người quyền quý kia đừng truyền rao ra ngoài. Những người quyền quý kia đều đồng ý, ngậm chặt miệng, không truyền tin tức gì ra bên ngoài, lúc này Tô gia mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bởi vì thân phận của mẹ quá xấu hổ, làm ông nội và cha đã từng rất cưng chiều mẹ đều lãnh đạm với mẹ. Từ đó về sau, mẹ không thể tiếp xúc với một số phương pháp bí truyền của đồ ăn Tô gia nữa."