Anh cũng thừa nhận, cái đêm hôm nằm trên cùng một chiếc giường với Tô Ảnh, tâm tình của anh chưa bao giờ thỏa mãn và bình tĩnh như vậy.
Thậm chí anh dám thừa nhận, nếu người bạn đời trong tương lai của anh là Tô Ảnh, anh sẽ không những không từ chối, ngược lại còn tích cực thúc đẩy.
Như vậy, có lẽ là thích đúng không?
Phó Thịnh trở mình, tất cả những suy nghĩ trong đầu đều là cái nhăn mày tiếng cười của Tô Ảnh, dáng vẻ sắc sảo của cô, dáng vẻ ngốc nghếch cuả cô, dáng vẻ nghiêm túc cuả cô, còn cả dáng vẻ tức giận, dáng vẻ kiên cường của cô nữa.
Anh có thể nhớ tất cả dáng vẻ của Tô Ảnh, có thể nhớ tất cả hình ảnh về cô chỉ trong khoảng khắc.
Giống như là bản in mộc bản, sắc sâu vào trong tâm trí, tiên hoạt linh động, không cách nào che giấu được.
Nhưng mà, trong lòng Tô Ảnh không có anh.
Anh đã ám thị rõ ràng như vậy rồi, lấy sự thông minh của Tô Ảnh, chẳng lẽ cô lại nghe không hiểu.
Cô không tiếp lời, là vì không thích sao?
Vừa nghĩ đến chuyện Tô Ảnh không thích mình, Phó Thịnh lại càng không ngủ được.
Phó Thịnh không nhịn được đi xuống giường, đứng ở gương trước, nghiêm túc đánh giá mình.
Vẫn đẹp trai giống như trước kia!
Vậy tại sao Tô Ảnh không thích anh?
Anh có nguồn tài nguyên vô tận và địa vị nhất định trên thế giới này, anh có thế lực riêng của mình, có vẻ ngoài đẹp trai mà người khác có mong muốn cũng không thể có được.
Tại sao Tô Ảnh lại phớt lờ anh?
Phó Thịnh thật sự không nghĩ ra được câu trả lời, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho trợ lý trưởng của mình: "Nếu một người người phụ nữ đối mặt với một người đàn ông vô cùng ưu tú, mà phớt lờ người đó, vậy có phải là cô ấy không thích người đàn ông đó không?"
Mộc Minh đang chuẩn bị ngủ, kết quả nhận được tin nhắn của cấp trên.
Mộc Minh đọc tin nhắn Phó Thịnh gửi tới, không nói lên lời.
Tại sao Phó tổng giống như đế vương ở trên thương trường, lại như trang giấy trằng ở trong tình cảm vậy?
Mộc Minh thở dài cảm thán, ai bảo anh ta là trợ lý trưởng của Phó Thịnh chứ?
Với tư cách là trợ lý trưởng, nhiệm vụ của anh ta là quan tâm chăm sóc đến công việc và đời sống cá nhân của cấp trên, còn cả tình cảm nữa!
Mộc Minh gửi tin nhắn trả lời cho Phó Thịnh: Con gái thường hay xấu hổ. Với một cô gái mà nói, chỉ cần không ghét, là có thể thích.
Nhận được tin nhắn của Mộc Minh, tinh thần của Phó Thịnh chợt chấn động, sau đó anh lại nhắn tin hỏi: Như vậy không ghét là tương đương với có thể thích à?
Mộc Minh gửi lại tin nhắn khẳng định: Đúng vậy. Con gái đều chậm thụt cả, nếu không ghét thì sẽ từ từ thích.
Phó Thịnh lấy lại tinh thần.
Anh có thể xác định một điểm này!
Tô Ảnh tuyệt đối không ghét anh!
Nếu ghét anh, cô sẽ không thừa dịp lúc anh ngủ mà lén lút hôn anh!
Không ghét là tốt, không ghét là có thể thích mình.
Chờ đã!
Hình như Tô Ảnh cũng không ghét Hứa Khả!
Lúc Hứa Khả tỏ tỉnh, mặc dù Tô Ảnh tỏ vẻ không biết làm sao, nhưng cô tuyệt đối không cảm xúc chán ghét!
Nói như vậy, chẳng lẽ Tô Ảnh cũng có thể sẽ thích Hứa Khả?
Nghĩ đến đây, tâm tình vừa lên cao của Phó Thịnh đã lại lao dốc, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cao, lại trở nên lo được lo mất.
Cứ như vậy khẳng định rồi lại phủ nhận, giằng co suốt cả đêm.
Đến khi trời gần sáng, Phó Thịnh mới nghỉ ngơi mấy tiếng.
Một đêm nay, Tô Ảnh ngủ không ngon, Phó Thịnh cũng ngủ không ngon.
Vì vậy, hai người đều dậy muộn.
Tô Ảnh tỉnh lại, là bị điện thoại đánh thức.
Mẫn Chỉ gọi điện thoại tới: "Ai ôi, đã giờ này rồi, cậu còn chưa dậy?"
Lúc này Tô Ảnh mới phục hồi lại tinh thần, cầm điện thoại di động lên định thần nhìn lại, nhất thời sợ hãi làm con sâu ngủ cũng chạy mất!
Đã mười giờ sáng!
A a a a!
Cô ngủ quên đến bây giờ!
Phó Thịnh, sao Phó Thịnh không gọi mình dậy?