Tô Ảnh ghét bỏ hất tay Điền Mỹ Hòa ra, lạnh lùng nói: “Chị tới nơi này làm gì? Là muốn trả lại tiền lương đang nợ tôi sao?”
Điền Mỹ Hòa nghe thấy lời Tô Ảnh nói, tức khắc nở nụ cười: “Lời này hẳn là tao nên hỏi mày mới đúng. Tô Ảnh, sao mày đến được nơi này? Không phải mày ở thành phố S sao? Vì sao lại tới thành phố G? Còn có, nơi này là địa phương nào mày biết không? mày thì tính là thứ gì, cũng dám tới nơi này? À, có phải mày phàn chức cao, leo lên người giàu có nên mới mặt dày mày dạn đi theo tới? Chậc chậc chậc, không phải mày tự nhận mình băng thanh ngọc khiết lắm sao? Không phải quảng cáo rùm beng sạch sẽ lắm sao? Như thế nào? Hiện tại không giả vờ thanh thuần nữa à?”
“Tôi không có!” Tô Ảnh lập tức cắt ngang lời Điền Mỹ Hòa nói: “Trước nay tôi chưa từng làm chuyện gì vi phạm đến lương tâm hết.”
“Haha, vậy sao?” Điền Mỹ Hòa ghét bỏ khinh thường, đánh giá trên dưới bộ lễ phục của Tô Ảnh một chút, đáy mắt hiện lên sự ghen ghét. Bộ lễ phục đẹp như vậy, cô ta còn chưa được mặc, dựa vào đâu cô ta (Tô Ảnh) có thể mặc cơ chứ?
Điền Mỹ Hòa bắt lấy Tô Ảnh nói: “Mặc yêu khí như vậy, còn dám nói không phải vì câu dẫn đàn ông?”
Tô Ảnh lảo đảo, vùng cổ bị Điền Mỹ Hòa cào một cái, móng tay cô ta thô bạo cắt qua da, có thể thấy rõ ba vết xước ở vùng quai xanh.
Lúc này, có người vào toilet, nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo, lập tức chờ vây xem: “Có chuyện gì vậy?”
Không đợi Tô Ảnh mở miệng, Điền Mỹ Hòa lớn tiếng kêu lên: “Con bé là em gái tôi, bị tôi bắt tại trận nó có hành vi không biết kiểm điểm, dám quyến rũ đàn ông ở trước mặt mọi người, tôi đang muốn dạy dỗ nó đây.”
Tô Ảnh chạy nhanh chóng giải thích: “Không phải, tôi không làm loại chuyện này. Hơn nữa chị ta cũng không phải...”
“Hừ, còn dám giảo biện! Mày cố ý quyến rũ bạn trai của tao, bị tao phát hiện mắng mày có mấy câu, mày bỏ đi quyến rũ mấy lão già khác. Mày là đồ ly tinh không biết xấu hổ.” Điền Mỹ Hòa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ảnh nhịn không được muốn bốc hỏa, sau đó giơ tay cho Tô Ảnh một cái tát: “Tao chính là muốn đánh tỉnh đồ không biết xấu hổ là mày đây.”
Tô Ảnh vừa muốn mở miệng, Vương Nhạc Đông từ trong đám người đi ra, vẻ mặt đau đớn nói với những người khác: “Đúng vậy, Tô Ảnh nhìn thấy tôi và chị cô ta thân mật thì muốn quyến rũ tôi. Vương Nhạc Đông tôi là loại người này sao? Tôi đương nhiên sẽ không vì một người đàn bà không biết xấu hổ như vậy mà phản bội tình cảm tốt đẹp của mình. Mỹ Hòa vì muốn đánh tỉnh cô ta mà không tiếc bị dư luận công kích, thật ra cũng chỉ muốn làm hết trách nhiệm người làm chị. Người làm anh rể như tôi cũng không biết nên nói gì mới tốt đây.”
Nói xong, Vương Nhạc Đông còn ra vẻ hận rèn sắt không thành thép nhìn Tô Ảnh.
Người xung quanh đồng loạt nhìn Tô Ảnh sau đó châu đầu ghé tai: “Thì ra cô gái xinh đẹp này lại không chịu nổi như vậy, còn đi quyến rũ bạn trai của chị mình?”
“Này, nói vậy tôi mới nhớ có phải cô chị này là Điền Mỹ Hòa trước kia từng nổi tiếng một chút không? sao tôi cứ thấy quen quen.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô không nói tôi cũng không nhớ ra đâu. Không nghĩ tới hai chị em mà chẳng giống nhau chút nào. Điền Mỹ Hòa này thật tốt, để em gái đi quyến rũ bạn trai mình không những không tức giận, còn chạy tới tự mình bắt cô ta về nhà!”