Nói xong câu đó, Điền Mỹ Hòa cầm chìa khóa xe, dùng khăn quàng cổ vây quanh mặt, say đó rời nhà đến bệnh viện.
Cô ta nhanh chóng tìm tới phòng bệnh của mẹ Tô Ảnh là Tô Như Quân.
Nhìn trái nhìn phải thấy không có người, Điền Mỹ Hòa lập tức đi vào phòng bệnh, thuận tiện khóa trái cửa lại.
Tô Như Quân nghe được tiếng cửa phòng mở ra, theo bản năng mở miệng nói: “tiểu Ảnh, con tới rồi à?”
Thấy không ai trả lời, Tô Như Quân lập tức mở mắt.
Tô Như Quân vô cùng xinh đẹp, rõ ràng đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn đẹp kinh người. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, ngay cả người trẻ tuổi như Điền Mỹ Hòa cũng không nhịn được điên cuồng ghen ghét.
Nhìn thấy người tới là Điền Mỹ Hòa, Tô Như Quân theo bản năng nắm chặt chăn, buột miệng thốt ra: “Sao lại là cô?”
Điền Mỹ Hòa cười trào phúng, đi tới trước mặt Tô Như Quân, móc từ trong túi xách ra một sấp hình, vỗ vỗ trong tay: “mẹ kế, tôi tới để làm giao dịch với bà. Có giữ được con gái bảo bối của bà hay không thì phải xem bà lựa chọn rồi.”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Như Quân tràn ngập nghi hoặc: “Cô đang nói gì vậy?”
Điền Mỹ Hòa ném sấp hình trong tay cho Tô Như Quân: “Nhìn xem chuyện tốt mà con gái bà làm đây. Thế mà lại đi thuê phòng với nhà làm phim.”
Tô Như Quân nhanh chóng cầm lấy mấy tấm hình rơi trên giường, ảnh chụp rất mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra được là một nam một nữ ở trong phòng bao dùng bữa.
Tô Như Quân quá quen với bộ dáng của Tô Ảnh, dù chỉ mơ hồ thôi nhưng bà vẫn nhận ra cô gái ăn mặc bại lộ đó là Tô Ảnh.
Tô Như Quân cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, khó tin lắc đầu nói: “Không, tiểu Ảnh sẽ không làm ra loại chuyện này, cô gạt tôi.”
“Hừ, ảnh chụp đều có còn lừa bà làm gì? Tô Như Quân, tôi biết của hồi môn của bà chưa bị ba tôi lấy đi hết, trong tay bà còn có một thứ tốt. Chỉ cần bà giao nó cho tôi, những tấm hình này sẽ bị tôi tiêu hủy, sẽ không ai biết Tô Ảnh ở bên ngoài đã làm cái gì!”
“Không, không thể!” Tô Như Quân điên cuồng lắc đầu: “Đó là đồ của tiểu Ảnh, không thể đưa cho cô được!”
Nghe thấy Tô Như Quân trả lời như vậy, gương mặt xinh đẹp của Điền Mỹ Hòa nháy mắt vặn vẹo lên!
Nếu hôm nay cô ta không thể bắt lấy bảo bối đó thì cô ta sẽ không thể trả nổi tiền vay nặng lãi. Cô ta chỉ là tiểu minh tinh mãi không nổi lên được, chút tiền kiếm được chẳng đủ dùng.
Hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng.
Không được, hôm nay kiểu gì cũng phải lấy được món đồ đó!
Điền Mỹ Hòa thấy Tô Như Quân không phối hợp, cô ta vươn tay trực tiếp đi lục soát ngăn tủ của Tô Như Quân. Tìm trong ngăn tủ không thấy, cô ta trực tiếp soát người!
Tô Như Quân đang bệnh, sao có thể là đối thủ của cô ta?
Mắt thấy Điền Mỹ sắp tìm được, Tô Như Quân đè lại túi tiền, khàn giọng kêu lên: “Điền Mỹ Hòa, cô không cần quá phận!”
“Quá phận?” Điền Mỹ Hòa cười điên cuồng: “Năm đó bà mang theo đứa con riêng tái giá tới nhà tôi thì nên có giác ngộ này. Nếu không bà cảm thấy vì sao ba tôi phải cưới bà về nhà? Đưa ra đây.”
Điền Mỹ Hòa dùng một tay đẩy Tô Như Quân xuống giường, sau đó cướp lấy ngọc bội trong túi của Tô Như Quân.
Điền Mỹ Hòa giơ ngọc bội lên, nghiêm túc nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên là thứ tốt! Những thứ ba tôi cướp được cộng lại còn chẳng bằng miếng ngọc bội này.”
Tô Như Quân bị đẩy như vậy, lập tức đụng vào ngăn tủ, máu từ trên trán chảy xuống.
Tô Như Quân tuyệt vọng giơ tay ý đồ bắt lấy Điền Mỹ Hòa, nhưng thử qua mấy lần căn bản không thể túm lấy cô ta nên chỉ có thể suy sụp từ bỏ.
Tô Như Quân lập tức cấp quỳ xuống trước mặt Điền Mỹ Hòa: “Cô cầm đi, Mỹ Hòa, xem nhiều năm qua tiểu Ảnh đối xử với cô như chị ruột, cô không thể truyền những tấm hình đó ra ngoài. Năm nay tiểu Ảnh mới chỉ 21 tuổi, con bé còn trẻ, còn phải đính hôn với Nhạc Đông, cô không thể hủy hoại con bé được. Xem như tôi cầu xin cô, cô tuyệt đối không thể để Nhạc Đông nhìn thấy mấy tấm hình đó được.”
Gương mặt Tô Như Quân dính đầy máu, bà mặc kệ vết thương, ra sức cầu xin Điền Mỹ Hòa: “Cô nhớ kỹ lời hôm nay mà cô đã nói, tuyệt đối không thể công khai những tấm hình đó được.”
Điền Mỹ Hòa trào phúng nhìn thoáng qua Tô Như Quân, hoàn toàn mặc kệ bà chết sống, cô ta kéo khăn quàng cổ lên che mặt sau xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Nửa giờ sau, Tô Ảnh xách theo hành lý đơn giản đi tới bệnh viện.
Vì tiết kiệm tiền đi lại, cô dẫm lên giày cao gót, chịu đựng cổ chân sưng đau mới tới được bệnh viện.
Tô Ảnh đi đến cửa phòng bệnh, sửa sang lại quần áo một chút, làm chính mình thoạt nhìn không chật vật mới đẩy cửa phòng bệnh.
Cô không muốn mẹ lo lắng cho mình.
Tô Ảnh đẩy cửa ra, vừa muốn mở miệng gọi mẹ, tầm mắt đảo qua phòng bệnh sau đó cả người như bị sét đánh.
Tô Như Quân ghé trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.