Đùa cái gì vậy?
Đại thiếu gia cho người khác vay tiền?
Đừng đùa như vậy được không?
Thân là đệ nhất thiếu gia tỉnh G chưa bao giờ vô duyên vô cớ làm việc thiện được không?
Chờ đã, chẳng lẽ vì cô ấy…
Lý quản gia ý vị thâm trường quan sát gương mặt của Tô Ảnh lại lần nữa, đáy lòng như hiểu rõ cái gì.
Bữa tối chuẩn bị tốt, Tô Ảnh tự mình đẩy xe đẩy vào phòng, dựa theo trình tự sắp xếp chỉnh tề.
“Phó tổng, mời dùng cơm.” Tô Ảnh nói xong lập tức lui về phía sau hai bước, cung kính đứng ở một bên.
Phó Thịnh vừa tắm xong, anh mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng đi ra.
Tô Ảnh không dám ngẩng đầu nên chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu trắng như ẩn như hiện trước mắt.
Phó Thịnh đi ra sau đó quay đầu nhìn Tô Ảnh.
Tô Ảnh cho rằng mình dựa anh quá gần nên lại tiếp tục lùi ra sau, nới rộng khoảng cách với anh.
“Được rồi, chỗ này không còn chuyện của cô nữa.” Phó Thịnh đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, ung dung nói: “Phòng của cô ở bên cạnh, đêm nay cô có thể nghỉ ngơi rồi.”
Tô Ảnh nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Thịnh, nghĩ thầm, cô được nghỉ ngơi rồi sao?
Thật tốt quá!
Ở bên cạnh tảng băng to như vậy cô sắp biến thành tảng băng luôn rồi.
Tô Ảnh mới không cần ở chỗ này lãng phí thời gian, nói cảm ơn xong lập tức rời đi.
Mộc Minh tiếp nhận công tác của Tô Ảnh, cầm lấy khăn lông trong tay Phó Thịnh, lại cầm một chiếc khăn sạch sẽ trải sạch sẽ cho anh rồi chủ động lùi sang bên cạnh.
Phó Thịnh dùng cơm cực kỳ chú ý.
Mỗi món ăn chỉ ăn ba miếng.
Hơn nữa phối hợp chay mặn cực tốt, đủ năng lượng cần cho thân thể nhưng cũng không sinh ra năng lượng dư thừa.
Phó Thịnh nói với Mộc Minh: “Các cậu đều đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Tô Ảnh ngồi ở tiểu đình ăn cơm, tuy là cơm công tác nhưng sắc hương đầy đủ, còn ngon hơn cả đồ ăn ở nhà hàng.
Nhưng đang ăn ngon thì cô nhìn thấy trợ lý Mộc Minh khó xử vừa đi vừa nói với vệ sĩ: “Không phải tôi không thể đi mà lần này tổng giám đốc về nhà chỉ mang theo mấy trợ lý chúng tôi, tôi phải chờ mệnh lệnh của ngài ấy bất cứ lúc nào.”
Vẻ mặt vệ sĩ cũng rất bất an: “Nhưng đồ dùng của tổng giám đốc, chúng tôi không dám tùy tiện cầm...”
Tô Ảnh lập tức đứng lên, thu dọn cơm hộp: “trợ lý Mộc Minh, để tôi đi cho.”
Mộc Minh vừa ngẩng đầu đã thấy được Tô Ảnh, anh ta thở phào một hơi, nhanh chóng gật đầu nói: “Cũng được, cô biết đi xe thể thao không?”
Tô Ảnh gật gật đầu: “Tôi biết!”
Tô Ảnh xoay người nhanh chóng đi tới, nhận lấy chìa khóa trong tay Mộc Minh sau đó đi tới bãi đậu xe.
Nhìn bóng dáng Tô Ảnh, Mộc Minh bất động thanh sắc gật đầu.
Cô gái này thật có mắt nhìn cũng rất hiểu chuyện, chỉ mong sẽ không làm tổng giám đốc thất vọng.
Tô Ảnh nhanh chóng tìm được chiếc Porsche màu trắng, cô vừa lái xe vừa lẩm bẩm: “Tìm một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu trắng để lấy đồ, tìm một người đàn ông…”
Cô vừa lẩm bẩm như sợ mình sẽ quên mất cái gì.
Tới địa điểm, Tô Ảnh xuống xe nhìn đông nhìn tây nhưng không thấy người.
Chẳng lẽ là cô tới sớm?
Bụng đòi rầm rì, cô còn chưa ăn được bao nhiêu đã phải đi, có lẽ trở về đồ ăn cũng nguội rồi, không bằng mua mì gói lót dạ đã.
Tô Ảnh xoay người tiến vào cửa hàng tiện lợi chọn lấy hộp mì.