Cô chỉ lo lắng cầu xin Phó Thịnh tha thứ: "Phó tổng, tôi thật sự không mua nổi a! Anh biết một cửa hàng cao cấp có giá bao nhiêu tiền không? Hơn ngàn vạn đó!"
Phó Thịnh dừng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Ảnh, cười rất tà ác: "Không sao, tôi sẽ ứng trước cho cô. Sau đó sẽ suy nghĩ xem, tương lai cô trả cả gốc lẫn lãi cho tôi bằng cách nào!"
Nói xong, Phó Thịnh còn không quên ấn mạnh lên trán Tô Ảnh: "Nhớ kỹ, là cả gốc lẫn lãi!"
Tô Ảnh hoàn toàn ngây ngốc!
Trong đầu của cô chỉ xoay quanh một vấn đề: Đời này, cô có thể trả hết món nợ này sao?
Không đợi Tô Ảnh tỉnh táo lại, Phó Thịnh lại lôi kéo Tô Ảnh đến Louis Vuitton.
Tô Ảnh còn chưa nói xong hai câu, lại một phen càn quét.
Càn quét xong Louis Vuitton, liền bắt đầu càn quét Burberry.
Sau khi càn quét xong, Tô Ảnh đã không tính nổi con số.
Dù sao, cô đã không còn biết mình thiếu bao nhiêu tiền.
Ha ha, rận nhiều thì không sợ ngứa. Cắn đi!
Trong khi Phó Thịnh dẫn Tô Ảnh lần lượt càn quét các cửa hàng, ở tầng ba cửa hàng đối diện, có người hai mắt phun lửa đang nhìn hai người.
Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa nịnh nọt: "Ngu đại tiểu thư sao phải tức giận vì loại phụ nữ này?"
Ngu Đình Huyên sắc mặt lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi có nói là tôi rất tức giận sao?"
Điền Mỹ Hòa lập tức cho mình một cái bạt tai: "Là tôi nói sai! Ngu đại tiểu thư là ai chứ? Làm sao có thể tức giận vì loại phụ nữ không ra gì này? Được rồi, để tôi đi giúp cô trút giận!"
Ngu Đình Huyên hừ một tiếng, nói ra: "Quên đi. Cô đã là bại tướng dưới tay cô ta. Lại đến gặp cô ta để chịu nhục lần nữa sao?"
Sắc mặt Điền Mỹ Hòa trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Cô cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt, trút hết lửa giận lên đầu Tô Ảnh.
Tô Ảnh, đều tại cô!
Nếu như không phải là bởi vì cô, tôi cũng không cần ăn nói khép nép cầu xin Ngu Đình Huyên như thế! Càng không cần ở chỗ này để người khác châm chọc khiêu khích!
Là cô đều là cô, Điền Mỹ Hòa tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!
Ngu Đình Huyên đứng lên, quay người muốn đi.
Điền Mỹ Hòa lập tức nói: "Ngu tiểu thư, tôi sẽ không để cho cô thất vọng!"
"Tùy cô." Ngu Đình Huyên không để bụng phất phất tay: "Thất bại, đừng kéo theo tôi, tôi sẽ không nhận đâu."
Nói xong, Ngu Đình Huyên liền ưu nhã nhanh chân rời đi.
Chờ Ngu Đình Huyên rời đi, Điền Mỹ Hòa lập tức xuống lầu, để mắt tới Tô Ảnh.
Tuy Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh, thế nhưng cô ta chắc chắn sẽ có lúc ở một mình.
Ví dụ như, ngay lúc này!
Sau khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh chạy nhiều cửa hàng như vậy, sống chết kéo tay Phó Thịnh, kiên quyết không chịu đi vào!
"Phó tổng, đừng mua đồ cho tôi nữa!" Tô Ảnh khóc không ra nước mắt: "Chúng ta đi ăn gì đi! Phó tổng vất vả tự mình đi mua sắm cho tôi nhiều đồ như vậy, tôi mời anh đi ăn được không?"
Phó Thịnh nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tô Ảnh, không khỏi mềm lòng: "Được thôi, vậy hôm nay tạm thời chỉ mua những thứ này."
Tô Ảnh như trút được gánh nặng, tùy ý chọn một nhà hàng cơm Tây, xu nịnh kéo ghế cho Phó Thịnh.
Chờ Phó Thịnh ngồi xuống, Tô Ảnh mới lên tiếng: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Phó Thịnh gật gật đầu, thong dong ưu nhã cầm lấy thực đơn, gọi hai suất ăn.
Tô Ảnh vừa mới đi tới nhà vệ sinh, còn chưa kéo cửa ra, liền bị một người hung bạo kéo vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng sau lưng đóng mạnh một tiếng!