"Tới tới, cô ta đang ở nơi này!" Mao Vũ Phỉ nghĩ cuối cùng mẹ ruột của mình cũng muốn trút giận cho mình, kích động nói: "Bọn họ sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, mẹ không thể bỏ qua cho cô ta được, nhất định phải xả giận cho con!"
Tô Như Thiến im lặng gật đầu: "Mẹ hiểu mà."
Sau khi trở về phòng, Tô Như Thiến lập tức gọi điện thoại cho mẹ ruột của mình, Tô phu nhân hiện tại.
Điện thoại vừa kết nối, Tô Như Thiến đã hỏi thẳng: "Mẹ, rốt cuộc con tiện nhân Tô Như Quân đó có lấy được công thức nấu ăn và cách điều chế của ông nội và cha không?"
Tô phu nhân kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Không có! Con tiểu tiện nhân đó chưa từng trở về lại. Cha con cũng chưa từng mở miệng nói sẽ để nó trở về, xảy ra chuyện gì à?"
Tô Như Thiến nói: "Hôm nay Vũ Phỉ nói một chuyện với con. Con bé gặp được một đứa con gái tên là Tô Ảnh, nó biết làm đồ ăn Tô gia!"
Trong điện thoại truyền tới tiếng thét kinh hãi: "Không thể nào! Đến mẹ còn không được tiếp xúc với công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, người bên ngoài không thể nào lấy được!"
"Mẹ nói xem, có phải con tiểu tiện nhân đó âm thầm lấy được truyền thừa của cha không?" Ánh mắt của Tô Như Thiến trở nên rét lạnh, nói: "Sau đó có con gái với thằng đàn ông nào đó ở bên ngoài?"
Tô phu nhân ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc trong chốc lát, rồi mới lên tiếng: “Con tiểu tiện nhân đó rời đi hơn hai mươi năm rồi, cũng không phải là không có khả năng này. Tuyệt đối không thể để nó lấy được truyền thừa của đồ ăn Tô gia. Thiến thiến, con đã gặp con bé Tô Ảnh đó chưa?"
Tô Như Thiến đáp lại: "Còn chưa gặp, trùng hợp con đến khu suối nước nóng này, sẽ có cơ hội gặp nó! Con cũng muốn nhìn xem, con ranh này là thần thánh phương nào!"
"Tạm thời đừng bứt giây động rừng, không thể để cha con biết được." Tô phu nhân thấp giọng dặn dò: "Mẹ sẽ hỏi xa hỏi gần xem, rốt cuộc có phải công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia, đã bị mất rồi không."
“Dạ vâng." Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Tô Như Thiến như đầy giăng đầy mây đen.
Lúc này, Tô Ảnh cũng đang gọi điện thoại video với Tô Như Quân: "Mẹ nhìn phòng của con này, có phải rất đẹp không? Con và Mẫn Chỉ ở cạnh phòng nhau, hai đứa bọn con định cùng nhau ngâm suối nước nóng vào buổi tối! Mẹ đã ăn cơm chưa?"
Khuôn mặt mỹ nhân hơi có vẻ tái nhợt của Tô Như Quân xuất hiện ở trong màn hình, nhìn thế nào cũng không giống người phụ nữ trung niên đã từng sinh con.
Tô Như Quân nhìn con gái vui như vậy, nhất thời dặn dò cô: "Công việc này có mức đãi ngộ tốt như vậy, con nhất định phải làm tốt công việc, không thể để ông chủ thất vọng được, đừng chỉ mải chơi thôi đấy."
"Con biết rồi biết rồi Thái hậu nương nương!" Tô Ảnh làm mặt quỷ, nói: "Con đã xong việc rồi, chuẩn bị ngâm suối nước nóng rồi đi ngủ đây! Mẹ cũng ngủ sớm đi, đừng nên thức đêm!"
"Bà quản gia nhỏ, nhìn xem tương lai con lấy về người chồng cứng đầu, con quản kiểu gì!!" Tô Như Quân bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, gia vị mẹ gửi cho con, con đã nhận được chưa?"
"Con nhận được rồi." Tô Ảnh cười hì hì nói: "Gia vị của mẹ là tốt nhất, bây giờ con không ăn quen đồ ăn bên ngoài nữa đấy! Chỉ muốn ăn đồ ăn mẹ làm thôi!"
"Miệng của con ngọt thật đấy." Tô Như Quân nói xong nghiêm nghị nói: “Nhớ kỹ không thể truyền cách điều chế gia vị ra ngoài, con có nhớ không?"
"Nhớ nhớ, con nào dám vi phạm mệnh lệnh của mẹ." Tô Ảnh ngồi ở trên giường, đung đưa chân nói: "Đúng rồi, mẹ ơi, con có một vấn đề muốn hỏi mẹ."
"Con hỏi đi." Tô Như Quân không đếm xỉa tới nói.
"Mao Vũ Phỉ thật sự thừa kế công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia à?" Tô Ảnh nói lòng nghi ngờ của mình ra: "Nhưng tại sao đồ ăn con làm, còn giống đồ ăn Tô gia hơn so với cô ta?"
Đầu điện thoại kia hơi rung lắc, sau đó truyền đến giọng nói kinh hoàng của Tô Như Quân: "Con nói cái gì? Con đã gặp Mao Vũ Phỉ rồi? Con còn so tài nấu nướng với cô ta? Tô Ảnh! Con đã hứa với mẹ thế nào? Chẳng phải mẹ đã dặn con, trước khi học nấu nướng thành tài, không được phép so tài nấu nướng với người khác sao?"