Ngu Đình Huyên khoát tay, nói với mấy người ngồi đối diện: "Mình có chút chuyện, mọi người đi về trước đi."
Mấy người kia biết lời tiếp theo không thể tùy tiện để người bên ngoài biết được, cho nên nhao nhao cầm túi xách rời đi.
Hiện trong phòng chỉ còn lại Ngu Đình Huyên và Điền Mỹ Hòa, lúc này Ngu Đình Huyên mới điều chỉnh tư thế, cười như không cười nhìn Điền Mỹ Hòa: "Nói tiếp đi."
"Tôi biết, Ngu tiểu thư thích Phó tổng. Cũng đúng, chỉ có thiên chi kiêu nữ như Ngu tiểu thư mới xứng với Phó Thịnh cũng là thiên chi kiêu tử. Ngu gia bất kệ nhìn từ đâu, đều mạnh hơn loại con gái không rõ lai lịch như Tô Ảnh rất nhiều rất nhiều. Tôi biết, Ngu tiểu thư cô vốn không ưa nhìn nữ trợ lý bên người Phó tổng này, thật ra không chỉ mình cô không ưa nhìn, tôi cũng không ưa nhìn." Điền Mỹ Hòa thấy trên mặt Ngu Đình Huyên không hề có biểu cảm gì, bèn châm thêm một mồi lửa: "Ngu tiểu thư, không dối cô, tôi cũng có thù với Tô Ảnh."
Ngu Đình Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ồ?"
"Tô Ảnh đó ỷ có Phó tổng làm chỗ dựa, không hề để đàn chị như tôi vào mắt. Không chỉ không giải thích thay tôi, còn để mặc người khác nhục mạ truy sát tôi! Không chỉ như thế, cô ta còn bất nhân bất nghĩa hãm hại chồng chưa cưới của mình! Ngu tiểu thư, có lẽ cô vẫn chưa biết đúng không? Mấy ngày trước, Tô Ảnh chơi một màn khổ nhục kế, nói là chồng chưa cưới của cô ta làm, cũng không biết làm sao lại thuyết phục được Phó tổng, ngày thứ hai, người của Phó tổng liền trực tiếp đánh sập xí nghiệp chồng chưa cưới của Tô Ảnh!"
"Ngu tiểu thư, cô nói xem, có phải Tô Ảnh tội không thể tha hay không? Tại sao cô ta có thể vô tình vô nghĩa như vậy được? Cũng bởi vì cô ta leo lên người chức cao như Phó tổng, liền xem thường chồng chưa cưới của mình, ép buộc chồng chưa cưới của cô ta hủy bỏ hôn ước, cưỡng ép cướp đi tín vật đính hôn năm đó. Hiện tại còn đuổi tận giết tuyệt, để cho người ta trực tiếp lật đổ sản nghiệp trong nhà chồng chưa cưới! Loại phụ nữ rắn rết này, tôi thật sự không nhìn nổi nữa!"
Điền Mỹ Hòa than thở khóc lóc, Ngu Đình Huyên không nhịn được đưa mắt nhìn cô ta.
Điền Mỹ Hòa thấy Ngu Đình Huyên không nói gì, cho rằng Ngu Đình Huyên đã bị cô ta thuyết phục, lập tức tới gần hai bước về phía Ngu Đình Huyên, thấp giọng nói: "Ngu tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ thay cô dọn dẹp Tô Ảnh! Chỉ cần Tô Ảnh rời khỏi bên người Phó tổng, chẳng phải Phó tổng sẽ là người của cô sao? Loại chuyện nhỏ này, cứ giao cho tôi xử lý thì hơn."
Ngu Đình Huyên nâng chén trà lên, chậm rãi ung dung nói: "Thật sao? Vậy cô muốn lợi ích gì?"
"Cái này... cái này hơi khách sáo quá rồi? Nhưng Ngu tiểu thư đã nói như vậy, tôi bèn da mặt dầy muốn nói cô một câu. Gần đây tôi đang hơi thiếu tiền..." Điền Mỹ Hòa nói xong, ánh mắt lóe lên một cái, rồi vội nói: "Đương nhiên, có tiền hay không không quan trọng. Quan trọng là, Điền Mỹ Hòa tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho Ngu tiểu thư! Chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, xông pha khói lửa cũng không chối từ!"
"Nhiều người muốn làm việc cho tôi lắm. Dựa vào đâu mà cho rằng, tôi cần cô chứ?" Ngu Đình Huyên để chén trà trong tay lên mặt bàn: "Trước giờ tôi không cần phế vật!"
"Ngu tiểu thư! Cô cứ yên tâm, chỉ cần cô cho tôi một khoản tiền, tôi cam đoan sẽ khiến Tô Ảnh biến mất triệt triệt để để! Sẽ không còn trở thành phiền phức của cô nữa!" lúc này Điền Mỹ Hòa vỗ ngực cam đoan: "Loại chuyện này, càng bí mật càng tốt. Người bên cạnh Ngu tiểu thư, đều là tướng tài đắc lực của Ngu tiểu thư! Nếu như sự việc bại lộ, chỉ sẽ liên lụy đến cô. Nhưng mà, tôi đi làm chuyện này, dù có bại lộ, cũng tuyệt đối sẽ không dính dáng đến cô!"