Cô không muốn để mẹ phải có bất kỳ tiếc nuối gì!
Nếu có khổ nạn nếu có tranh chấp, vậy thì cứ hướng vào mình đi! Bỏ qua cho mẹ đi!
Để mình thay thế mẹ chịu đựng tất cả mọi thứ!
Tô Ảnh nghĩ tới đây, cô cắn răng ngẩng đầu lên nhìn Tô Chân nói: "Tô gia chủ, cháu đồng ý thay mẹ! Chúng cháu sẽ trở về gặp mặt Tô lão gia một lần!"
Cô vừa nói dứt lời, trong mắt Tô Chân như tỏa sáng, Tô Như Quân thì ngẩn ra, sau đó là tỏ vẻ ung dung.
Trong lòng Tô Như Quân nhảy ra một ý niệm: Vẫn là con gái hiểu rõ mình nhất! Quả nhiên mình vẫn quá hèn yếu, lần nào cũng phải nhờ con gái quyết định giúp mình. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt. Đi gặp ông ấy một lần cuối đi!
"Cháu nói thật à?" Tô Chân không xác định nhìn Tô Ảnh.
Tô Ảnh gật đầu: "Chúng cháu sẽ đi thu dọn đồ dùng, rồi xin nghỉ với ông chủ."
Nói xong, Tô Ảnh đỡ Tô Như Quân trở lại phòng.
Tô Như Quân chịu trách nhiệm thu dọn hành lý, Tô Ảnh đi gõ cửa phòng của Phó Thịnh.
Phó Thịnh ngồi ở trước bàn nhỏ, vừa xem tài liệu vừa uống trà, như đã sớm đoán là Tô Ảnh sẽ đến.
Tô Ảnh cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Phó Thịnh: "Phó tổng, em muốn xin anh nghỉ mấy ngày, đi xử lý chuyện của Tô gia."
"Bao giờ lên đường?" Phó Thịnh hỏi.
"Càng nhanh càng tốt." Tô Ảnh không xác định trả lời: "Anh đồng ý?"
Phó Thịnh buông tài liệu trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộc Minh: "Điều máy bay tới đây, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi."
Chờ anh cúp điện thoại, Tô Ảnh không xác định ngẩng đầu lên nhìn Phó Thịnh: "Phó tổng, anh cũng muốn đi về à?"
Phó Thịnh ngước mắt lên, nói với cô: "Tô gia chủ cũ từng có quan hệ rất tốt với ông nội bà nội anh. Tô gia chủ cũ bị bệnh, tất nhiên là anh phải tới thắm bệnh. Em đi thu dọn đồ đạc đi, khoảng một tiếng nữa sẽ cất cánh."
Tô Ảnh không biết mình rời khỏi phòng của Phó Thịnh như thế nào.
Phó Thịnh muốn cùng đi theo mình?
Sao nghe giống như chuyện ảo tưởng vậy?
Thôi quên đi, không kịp nghĩ đến những thứ này.
Vẫn nên nghĩ xem, lúc đến Tô gia mình nên nói cái gì.
Hiệu suất của mọi người rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng đã thu dọn xong tất cả mọi thứ.
Mộc Minh điều máy bay tư nhân hạ cánh ở sân bay nhỏ trên núi.
Trợ lý và đám vệ sỹ cùng chuyển đồ ra.
Tô Ảnh áy náy nói với Mẫn Chỉ: "Xin lỗi cậu nhé, mình vốn muốn đi chơi vui vẻ với cậu, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Mẫn Chỉ kéo tay của Tô Ảnh, nói: "Không sao cả, tương lai còn dài mà! Không có gì không có gì, cậu đi làm chuyện của cậu đi, làm xong nhớ gọi điện thoại cho mình lúc nào cũng được. Cậu đừng lo lắng mình ở chỗ này nhàm chán. Mình đã gọi điện thoại cho Diệp Tự rồi, lát nữa anh ấy sẽ tới. Nhắc đến mới nhớ, cậu còn chưa chính thức gặp mặt Diệp Tự đúng không?"
Tô Ảnh ngẩn người, Diệp Tự? Một trong tam kiệt đại viện?
Đúng vậy, mình thường xuyên gặp Sầm Yến Hành, nhưng chưa từng chính thức gặp mặt Diệp Tự!
Thật sự không biết nhân vật được xưng tụng là chi lan ngọc thụ ở trong truyền thuyết kia, nhìn như thế nào.
Tô Ảnh gật đầu nói: "Đúng vậy, chắc lần sau sẽ có cơ hội! Vậy các câụ ở lại chơi vui vẻ nhé!"
Mẫn Chỉ mỉm cười gật đầu: “Chờ Đình Huyên xử lý xong cục diện rối rắm trong nhà, ba người chúng ta sẽ tụ tập một bữa!"
“Được!" Lúc này, Tô Ảnh mới nở nụ cười: "Lần sau mình mời khách!"
"Cậu chạy không thoát đâu." Mẫn Chỉ nhìn người đang chờ phía xa xa kia, nói: "Được rồi, cậu mau đi đi, đừng trì hoãn thời gian nuaữ!"
Nghe thấy vậy, Tô Ảnh mới vẫy tay, rồi xoay người chạy đi.
Sầm Yến Hành và Mẫn Chỉ cùng nhau đưa bọn họ lên máy bay rời đi, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng máy bay nữa mới thôi.
Lúc này, phía sau có đoàn người lái xe tới, xe hơi dừng hẳn, Diệp Tự từ trong xe đi ra, nhìn máy bay trên bầu trời, nói: "Vẫn tới trễ một bước rồi!"
Sầm Yến Hành quay đầu nở nụ cười tươi: "A tự, cậu lại bỏ lỡ rồi!"