Tô Như Quân cười khổ một tiếng: "Ừm. Vậy cứ như vậy đi! Chúng ta tha thứ cho ông ấy, nhưng không trở về Tô gia, có được không?"
Tô Ảnh gật đầu, rưng rưng nhìn bà: "Được ạ!"
Một bên khác, Tô Chân đi về phía Phó Thịnh đang ngắm phong cảnh, vẻ mặt chân thành nói: "Cảm ơn Phó đại thiếu đã giúp đỡ."
Phó Thịnh lập tức quay người, mỉm cười gật đầu hỏi: "Tô gia chủ đừng khách khí như vậy. Tôi là vãn bối, Tô gia chủ cứ gọi tôi là Phó Thịnh là được."
Tô Chân cười nhẹ một tiếng, thuận nước đẩy thuyền nói: "Phó Thịnh, cậu giúp tôi như vậy, là vì Tô Ảnh sao?"
Phó Thịnh vô cùng thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy."
"Mặc dù Tô Ảnh rất đẹp, thế nhưng trên thế giới này, phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, nhiều vô số kể." Tô Chân thử nhìn Phó Thịnh.
Quả nhiên nét mặt của Phó Thịnh giãn ra, cười: "Tô gia chủ đang thăm dò gì vậy? Cứ hỏi thẳng tôi đi. Không sai, đúng là tôi đã đồng ý với trong nhà cuối năm nay nhất định sẽ kết hôn. Thế nhưng, Tô gia chủ chắc cũng thăm dò được, hôn nhân của Phó Thịnh tôi, ngoại trừ chính tôi ra, không ai có thể can thiệp được. Cho dù là ông bà của tôi cũng không thể. Huống chi, vì sao Tô gia chủ không tin Tô Ảnh có bản lĩnh có thể được trên dưới Phó gia tán thành vậy? Lần này tôi giúp Tô gia, cũng coi như đang giúp chính tôi đi. Dù sao, thân là Đại thiếu phu nhân tương lai của Phó gia, căn cơ nhà mẹ đẻ càng lớn mạnh càng vững chắc càng tốt. Tôi có thể không quan tâm. Thế nhưng, nhà mẹ đẻ vững chắc, sẽ giúp cô ấy tương lai xã giao thoải mái hơn chút. Dù chỉ là chút tác dụng nhỏ bé, tôi cũng sẵn lòng vì đó mà cố gắng."
Phó Thịnh, tràn đầy thành ý.
Tô Chân rất hài lòng.
Phó Thịnh đang dốc hết sức trải đường cho Tô Ảnh.
Có điều, trong lòng Tô Chân lại không quá tự tin Tô Ảnh sẽ nhận tổ quy tông trở lại Tô gia.
"Vậy cậu hãy nói xem, khả năng Tô Ảnh trở về Tô gia lớn bao nhiêu?" Tô Chân không nhịn được hỏi anh. Đối với người trẻ tuổi này, Tô Chân không kìm lòng được đặt anh ở vị trí ngang với mình.
Bởi vì, Phó Thịnh có thực lực này.
Phó Thịnh khẽ nở nụ cười: "Khả năng không lớn. Hiện tại còn thiếu một chút thời cơ."
Trong mắt Tô Chân bỗng nhiên hiện lên vẻ thất vọng.
Quả nhiên, đến buổi tối, Tô Như Quân bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
Bà có thể tha thứ chuyện năm đó, nhưng sẽ không trở về Tô gia, dĩ nhiên cũng sẽ không vào gia phả Tô gia.
Ánh mắt của Tô Chân lấp lóe, lại bị Phó Thịnh đoán đúng, người này thật đúng là...
"Như Quân, con đã tha thứ cho ông của con, vì sao không thể ông con được nhắm mắt ra đi vậy?" Tô Chân vẫn không nhụt chí, muốn tiến thêm một bước thuyết phục.
Tô Như Quân nhẹ nhàng lắc đầu: "Hai chuyện khác nhau. Tô gia không phải nhà của tôi, tôi cũng không cần mẹ kế."
Một câu chặn tất cả lời thuyết phục tiếp theo của Tô Chân.
Chỉ cần có Tô phu nhân ở đây, Tô Như Quân và Tô Ảnh tuyệt đối sẽ không trở lại Tô gia.
Mà lúc này Tô Chân lại không tìm thấy lý do ly hôn với Tô phu nhân.
Dù hai người đã bằng mặt không bằng lòng.
Tô Như Quân không muốn xoắn xuýt chủ đề này với Tô Chân thêm nữa, thế là mang theo Tô Ảnh trở lại trong phòng Tô Tập, giúp chăm sóc Tô Tập.
Nửa đêm Tô Tập tỉnh lại một lần.
Khi Tô Tập nhìn thấy Tô Như Quân và Tô Ảnh đều ở đây, thở phào rõ ràng.
"Có thể gặp lại cháu một lần trước khi đi, ông đã rất vui vẻ cũng rất thỏa mãn." Tô Tập khẽ hắng giọng một cái, cơ thể gầy còm càng thêm còng xuống, Tô Ảnh nhìn mà đáy lòng càng thêm chua xót.
"Ông." Tô Như Quân thấp giọng nói: "Ông nhất định sẽ khỏe lên thôi!"
Tô Tập khẽ nở nụ cười: "Sống đến ngần này tuổi, cũng coi như chết già rồi. Đừng khóc, đây không phải chuyện xấu. Thành tựu lớn nhất đời này của ông, chính là dạy bảo cháu. Bây giờ thấy cháu sống tốt, ông cũng yên lòng."