Dạ Đàm sờ tay lên trán, Hồng Quang Bảo Tình không hề nóng lên, nhưng nhấp nháy từng hồi từng hồi. Nàng nói: "Ta không cảm thấy đau, nó như thế nào?"
Man Man chỉ vào trán của nàng nói: "Nó đang chớp nháy!"
Dạ Đàm cũng không biết như vậy là ý gì, suy nghĩ hồi lâu, nói: "Hay phía trước có thể có cái gì nguy hiểm nhỉ?" Nàng áp tai vào đất đá, cẩn thận nghe ngóng. Loáng thoáng nghe, có âm thanh truyền tới, ùng ục ùng ục......
Đây hình như là...... tiếng bọt nước......" Dạ Đàm nhíu mày, lại đào thêm mấy xẻng, âm thanh kia liền càng rõ ràng hơn. Mà trong tay nàng, cái xẻng do Huyền Thương quân đích thân đúc luyện cũng bị nóng đến đỏ rực. Vài giọt gì đó đỏ chói giống như suối lửa chảy ra —— là dung nham!! Trong lòng đất bắt đầu khiếp sợ, phát ra tiếng nổ vang kì quái.
Man Man suýt nữa thì hét toáng lên: "Mùi này...... Không đúng! Đàm Đàm, có phải ngươi đào sai chỗ rồi không?!" Dạ Đàm đâu cần nó nói, nhấc nó lên bỏ chạy! Phía sau, cái thứ mùi kỳ quái càng lúc càng nồng!!
Dạ Đàm chợt hiểu ra —— thứ mà ngọn núi ở Nguyệt Oa thôn này che giấu, không phải bảo bối gì đó, mà là một quả núi lửa!
Nếu nham thạch nóng chảy này phun trào, cho dù nàng có khả năng siêu phàm, cũng có mà chạy đằng trời!
Nàng xách theo Man Man, suýt nữa là lộn nhào, một đường chạy như bay. Man Man một thân lông chim đều run lên bần bật: "Cứu mạng a, ta không muốn biến thành chim nhỏ nướng đâu —— Đàm Đàm, cái này phải chạy rất xa mới an toàn a a a ——"
Nhưng Dạ Đàm còn chưa chạy được bao xa, đã gặp phải Thiếu Điển Lạt Mục tóc đỏ lục bào ở phía đối diện!
Hắn nhìn thấy Dạ Đàm và Man Man rồi liếc mắt một cái, không nói lời nào liền bay vút tới cái cửa động Dạ Đàm đào được mà đi.
"Này!" Dạ Đàm mới vừa gọi một tiếng, hắn đã tiến vào trong động, không thấy bóng dáng. Sau một lúc, thứ mùi vị kỳ quái kia dần dần phai nhạt, động đất cũng ngừng lại. Thiếu Điển Lạt Mục từ trong động chui ra, nhanh chóng lấp cái cửa động hướng vào bên trong lại.
Sau đó, hắn rốt cuộc còn kịp xem kỹ Dạ Đàm —— nàng thật đúng là đào được một cái hầm siêu to. Hắn hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Uầy...... Dạ Đàm đảo tròn mắt, nói: "Ta...... nghe thấy âm thanh kỳ quái, cho nên đến xem thử đó là thứ gì?"
Thiếu Điển Lạt Mục lúc này mới lấy bầu hồ lô ra uống một ngụm rượu, nói: "Ngươi đã dùng loại xẻng nào thế? Sau này đừng đào lung tung nữa."
Dạ Đàm ờ một tiếng, hắn vừa uống rượu, vừa trở về thạch ốc. Dạ Đàm nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu, Man Man chìa cái cánh nhọn, huơ qua huơ lại trước mắt nàng. Dạ Đàm phủi cát đất dính trên tay: "Làm gì vậy?"
Man Man hỏi: "Ngươi ta đi mất tiêu rồi, ngươi còn đang nhìn cái gì nữa?"
Dạ Đàm lúc này mới phát hiện, quả nhiên, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thiếu Điển Lạt Mục nữa rồi. Nàng ôm lấy Man Man, thì thào nói: "Hắn cố thủ ở chỗ này, chính là vì phía trước có núi lửa."
Chính bởi vì nơi này nguy hiểm.
Man Man nói; "Vậy nếu không thì sao?"
Dạ Đàm nhẹ giọng nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm...... Trước kia ta vẫn cho rằng chính khí nghiêm nghị, nghĩa chính từ nghiêm của hắn chỉ là đứng nói chuyện mà không đau lưng. Hắn chưa từng gặp qua ngõ bẩn nhân gian, nói gì đến cao thượng cao ngạo chứ? Nhưng mà...... một khối thiên thạch của hắn, rơi xuống nhân gian hơn một ngàn bảy trăm năm. Ký ức tiêu tan, tính tình đại biến, lại vẫn như cũ bảo vệ nhân gian này."
Man Man nói: "Nghe có vẻ như ngươi rất cảm động nhỉ, không phải ngươi yêu hắn rồi đó chứ?"
Dạ Đàm đánh đánh cái mỏ của nó: "Man Man, ngươi không hiểu đâu. Một chữ thiện, thực ra rất khó. Ngươi sống trong cảnh thuận buồm xuôi gió, ai cũng có thể làm việc thiện. Nhưng hắn lại sống trong nghịch cảnh một ngàn bảy trăm năm, một mảnh hồn phách khiếm khuyết, đối mặt với những lời chửi rủa, hiểu lầm, vẫn có thể cố giữ lấy ý muốn ban đầu, chưa từng nhập ma, người này quả thực rất đáng tôn kính. Ôi, nói với ngươi cũng như không. Hôm nay ta trở về hoàng cung một chuyến, đột nhiên lại nhớ Thanh Quỳ rồi. Ngươi nói xem tỷ ấy đang làm gì ở Ma tộc?"
Ma giới. Thanh Quỳ cũng rất bận rộn.
Triều Phong nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bệnh tình lại ngày càng trầm trọng hơn. Lúc này hắn đang nằm ở trên giường, yếu ớt mà rên rỉ.
Thanh Quỳ nhíu mày: "Không đúng chút nào. Tam điện hạ tu vi thâm hậu, vả lại đã tu dưỡng nhiều ngày, thương thế trên người hẳn nên chuyển biến tốt. Sao có thể ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng như thế được?"
Triều Phong uể oải ỉu xìu, tưởng chừng như đang hấp hối: "Chứ không phải là thuốc của nàng căn bản vô dụng à! Nàng thân là một y giả, lại chăm sóc bệnh nhân thành thế này sao?"
Thanh Quỳ đưa mu bàn tay đến gần sát trán hắn, thử xem nhiệt độ cơ thể, cũng khó hiểu: "Đây...... mạch tượng của Tam điện hạ cũng không có gì bất thường, thuốc không hề sai, lại không phát sốt, không nên suy yếu đến vậy mới đúng."
Nàng đỡ Triều Phong ngồi dậy, Triều Phong ho khan vài tiếng, hắn nắm lấy tay Thanh Quỳ, hơi thở mong manh hỏi: "Nàng nói thật cho ta biết đi, bổn tọa có phải đã bệnh vô phương cứu chữa, thời gian không còn nhiều nữa rồi hay không?"
Thanh Quỳ nghe vậy, trong lòng tự nhiên vừa áy náy vừa khổ sở. Nàng không hề rút tay về, đang định an ủi, bên ngoài đột nhiên có giọng của một nữ tử vang lên: "Nếu điện hạ đã biết là mệnh trời, chi bằng cứ diệt trừ đại phu, quay về chỗ ở của chính mình chờ chết, không phải rất tốt sao?"
Thanh Quỳ bị lời này làm cho cả kinh, mạnh rút tay về. Nàng quay đầu lại, một ma nữ từ ngoài cửa đi vào.
Là Toàn Uyên ma cơ.
Nàng vẫn một thân hắc y như cũ, vảy cá ở mặt trên phát sáng lấp lánh. Nàng bước nhanh tới trước giường Triều Phong, nói: "Điện hạ cảm thấy, ta nói đúng chứ?"
Triều Phong ngồi thẳng người lên, hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Toàn Uyên ma cơ thản nhiên nói: "Ma hậu bảo ta đến đây mời, nói Tam điện hạ đi tu bổ Quy Khư, lập được công lớn. Mấy ngày trước người thương thế trầm trọng, chưa chúc mừng được. Tối hôm nay, bà ấy mở tiệc ở Thần Hôn đạo, để chúc mừng công lao của Tam điện hạ."
Triều Phong rủ mắt xuống, nói: "Biết rồi. Ngươi có thể rời khỏi đây."
Toàn Uyên ma cơ mỉm cười xoay người, đầu tiên là nhìn thoáng qua chén thuốc trong tay Thanh Quỳ, sau đó mỉm cười thi lễ: "Dạ Đàm muội muội, nhớ đi cùng luôn nha."
Thanh Quỳ lễ độ đáp lễ, nói: "Nhưng bệnh tình của Tam điện hạ......"
Toàn Uyên ma cơ càng cười tươi hơn: "Tam điện hạ phải đi, dù sao Tôn thượng đã chính miệng phân phó xuống dưới, yêu cầu Ma phi cũng cùng đi dự tiệc."
Thanh Quỳ còn muốn nói nữa, Triều Phong chặn đứng lời của nàng, nói: "Bổn tọa sẽ đi. Ngươi có thể đi được rồi."
Toàn Uyên ma cơ không nhiều lời, xoay người rời đi.
Thanh Quỳ ngồi ở mép giường, vừa đút hắn uống thuốc, vừa nói: "Nếu điện hạ thực sự là bệnh tình trầm trọng, thì không cần phải......"
"Ta phải đi." Triều Phong nhìn về phía nàng, thấy sự quan tâm lo lắng trong mắt nàng. Hắn mỉm cười nói: "Phụ tôn đặc biệt lệnh mẫu phi ta tham dự tiệc trong nhà, điều này cho thấy, sau buổi tiệc này, toàn bộ Ma tộc đều sẽ thừa nhận thân phận Ma phi của bà ấy. Dù ta có bị thương nặng đến đâu, cũng phải đi."
Thanh Quỳ nói: "Vậy...... điện hạ tạm uống hết thuốc này đi. Ta sẽ chuẩn bị áo choàng cho điện hạ, để tránh bị cảm lạnh.
Triều Phong nói: "Được."
Nhẹ nhàng một chữ, lại hàm chứa sự mềm mại vô tận.