Dạ Đàm mở cửa phòng ra, vừa mới cất tiếng gọi Phi Trì, liền sửng sốt.
Ngoài cửa phòng có một người đang đứng, là một nữ nhân.
Thời tiết tháng năm đã rất ấm áp, nhưng nữ nhân này vẫn khoác một cái áo choàng lông cừu trắng, sắc mặt tái nhợt. Lúc này không biết nàng ta đã đợi bao lâu, tay phải nhẹ nhàng cầm khăn tay che miệng, không ngừng ho khan.
Mỹ nhân bị bệnh á!
Dạ Đàm đột nhiên nhớ ra nàng ta là ai!
"Hoa Thủy Tiên lệnh sứ, Bộ Vi Nguyệt?" Nữ nhân này, Dạ Đàm đúng thật là đã từng thấy qua. Lúc ấy nàng ta độ kiếp thất bại, rơi xuống nhân gian, Dạ Đàm đứng ở trước Tố Nguyên kính, nhìn thấy rất rõ ràng.
Bộ Vi Nguyệt khẽ chỉnh xiêm y, hướng về phía nàng hành lễ đúng mực: "Thanh Quỳ công chúa."
Sau khi nàng ta độ kiếp thất bại, vốn đã mất hết tu vi, một thân bệnh tật. Lúc này thướt tha cúi bái, dáng vẻ càng yếu ớt hơn.
Dạ Đàm hỏi: "Ngươi ở bên ngoài chờ rất lâu rồi sao?"
Bộ Vi Nguyệt lại ho khan vài tiếng, nói: "Công chúa phụng mệnh Thần hậu chăm sóc Hữu Cầm...... Không, quân thượng. Vi Nguyệt không nên quấy rầy, bèn chờ ở đây."
Lúc nàng nói chuyện cũng ốm yếu không có sức, giống như một trận gió thổi qua liền có thể bị quật ngã.
Man Man ghé cái đầu chim đến bên tai Dạ Đàm, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận, đó là một cao thủ đấy!"
Dạ Đàm không hề để ý nó, chỉ dạo một vòng xung quanh Bộ Vi Nguyệt. Trên người nàng ta rất thơm, bệnh tật chẳng những không tổn hao gì tới sự xinh đẹp của nàng ta, ngược lại còn tăng thêm mấy phần tươi mát thanh nhã của hoa Thủy Tiên.
Dạ Đàm nói: "Vậy bản công chúa hiện tại đã ngủ dậy, ngươi có thể vào trong thăm hắn."
Bộ Vi Nguyệt lại thi lễ sâu với nàng, sau đó mới đi vào.
Tuy rằng nàng ta cố hết sức cố kỵ lễ nghi, nhưng cước bộ lại vội vàng hơn vài phần. Lúc này đứng ở mép giường Huyền Thương quân, tận mắt nhìn thấy thương thế của hắn, Bộ Vi Nguyệt hơi nghiêng mặt sang bên, nước mắt chảy xuống, nàng ta rất nhanh dùng khăn lụa lau đi.
Mỹ nhân không nói gì, ảm đạm thần thương, xúc động lòng người.
Bên ngoài, Thanh Hành quân và Tử Vu cùng nhau đi vào. Thấy Dạ Đàm, hai người đều có chút bối rối. Tử Vu kéo Dạ Đàm, nhỏ giọng nói: "Vi Nguyệt và huynh trưởng muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là bạn thân thời thơ ấu. Cảm tình của hai người họ tốt lắm, tỷ đừng để bụng nha."
Dạ Đàm trợn trắng mắt: "Ta để bụng làm quái gì? Lúc nàng ta độ kiếp thất bại, Huyền Thương quân trơ mắt nhìn nàng ta rơi xuống nhân gian, không chút động lòng. Như thế cũng có thể gọi là "cảm tình tốt lắm" sao? Nếu ta có người bạn như vậy, đã sớm đập chết rồi!"
Tử Vu nói: "Huynh trưởng cũng không phải hoàn toàn thờ ơ mà, chỉ là thiên quy lệnh cấm, nói rõ không được can thiệp vào chuyện người khác độ kiếp. Nếu chỉ vì là bạn tốt của chính mình mà ngang ngược ứng cứu, chẳng phải sẽ vi phạm quy củ, đánh mất công bằng sao?"
Dạ Đàm không cho đó là đúng: "Cho nên bản công chúa đối với thứ cảm tình như vậy không chút nào để ý. Bộ Vi Nguyệt này cũng thật sự là không đáng, đồng tu lúc nhỏ, bạn thân thời thơ ấu, kết quả lại như ôm đá trong lòng, yêu thương và trả giá hết thảy, đều chỉ cảm động chính mình."
Tử Vu nói: "Đừng nói như vậy nữa. Huynh trưởng...... giữ nghiêm thiên quy lệnh cấm, cũng không sai mà."
Dạ Đàm hừ một tiếng: "Hắn không sai, hắn chỉ là người có trái tim sắt đá, vô tình vô nghĩa......" Mới nói được đến đây, nàng đã oái một tiếng rồi ôm trán, bắt đầu lảm nhảm niệm: "Á không không không, hắn sáng suốt uy phong, ôn nhu đa tình, bản công chúa đối với hắn, chính là nhớ thương, là sùng bái......"
Thanh Hành quân: "......"
Tử Vu: "......"
Trước giường, Bộ Vi Nguyệt cuối cùng cũng xoay người lại.
Những lời vừa rồi của Dạ Đàm, nàng đều nghe hết cả, nhưng không hề có phản ứng nào khác, chỉ là hốc mắt đỏ hoe. Nàng nhẹ giọng nói: "Hữu Cầm...... quân thượng không phải là người vô tình, chỉ là vì suy nghĩ cho nghĩa lớn, khó tránh chỉ có thể lạnh nhạt tình riêng với nữ nhi. Lựa chọn của chàng, ta đều thông hiểu. Đại nghĩa khoan dung, không vì tình riêng, đó mới đúng là quân thượng trong lòng Vi Nguyệt."
Dạ Đàm khó khăn lắm mới dỗ dành được Hồng Quang Bảo Tình trên trán, nói: "Được rồi được rồi, ngươi hiểu rõ lòng người, ngươi lấy đại cục làm trọng. Chúng ta có thể đi được rồi chứ?"
Bộ Vi Nguyệt khẽ gật đầu, trước khi ra khỏi cửa, nàng ngoái đầu lại, nhìn về phía Huyền Thương quân đang nằm trên giường. Cái liếc mắt lúc sắp chia tay, muôn vàn quyến luyến, vạn loại nhu tình không thể nói hết được.
Người có tình không thể gần nhau, mà vị hôn thê của đối phương lại ở ngay trước mặt, vẫn chỉ có thể kiềm nén nhượng bộ, che giấu đi nỗi lòng. Thanh Hành quân và Tử Vu liếc mắt nhìn nhau, hai thiếu niên đều thương cảm như nhau.
Man Man nhỏ giọng nói: "Man Man ta có dự cảm, Bộ Vi Nguyệt này, đẳng cấp rất cao nha."
Dạ Đàm sờ sờ trán, nói: "Đẳng cấp càng cao càng tốt. Hy vọng nàng ta thực sự có thể mang ba khối thiên thạch của Thiếu Điển Hữu Cầm về, để ta thoát khỏi cái Hồng Quang Bảo Tình chết tiệt này."
Bốn người rời khỏi Thùy Hồng điện.
Ngoài Nam Thiên môn, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y, Thần hậu Nghê Hồng thượng thần, Càn Khôn Pháp Tổ và Đông Khâu Xu đều đã đợi từ lâu.
Bốn thiếu niên tiến lên hành lễ, Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Chuyện lần này, phải giữ bí mật, cho nên cũng không tiện phái thêm người trợ giúp cho các con. Hành tẩu trần gian, chớ để lộ thân phận, tránh khiến cho Ma giới cảnh giác."
Đông Khâu Xu bên cạnh nói: "Chờ ngươi đi tới Nguyệt Oa thôn ở nhân gian trước, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng.
Thần hậu cũng tỏ ra lo lắng, dặn dò Thanh Hành quân: "Sau khi hạ phàm, hành sự cẩn thận. Chăm sóc tốt cho bọn Tử Vu."
Thanh Hành quân chắp tay đáp lại. Bên cạnh, Bộ Vi Nguyệt vẫn thầm ho khan, sau cùng rốt cuộc nhịn không được nữa, ho mạnh một trận. Thần hậu nói: "Thương thế của ngươi, vẫn còn nghiêm trọng như thế sao?"
Bộ Vi Nguyệt ho đến mức không ngừng thở dốc, hồi lâu sau, mới nói: "Được nương nương quan tâm, Vi Nguyệt không sao cả, có thể......"
Lời còn chưa dứt, nàng vội lấy tay che miệng, nhưng máu tươi vẫn theo kẽ hở giữa các ngón tay tràn ra ngoài.
Tử Vu quá sợ hãi, vội đỡ lấy nàng: "Vi Nguyệt!"
Thần hậu quay đầu lại, cùng Thiếu Điển Tiêu Y nhìn nhau. Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Truyền Dược Vương, trị thương cho nàng trước đã."
Bộ Vi Nguyệt vùng vẫy đứng vững, nói: "Không, bệ hạ...... vết thương của tiểu tiên không sao hết. Vi Nguyệt nguyện ý xuống phàm trần, tìm ba khối thiên thạch của quân thượng về!"
Nhưng vừa nói xong câu đó, nàng lại kịch liệt ho khan, máu thấm ướt cả khăn lụa, khiến người khác kinh hãi.
Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Người đâu, đưa nàng đến Dược Vương điện trị thương."
"Không, bệ hạ!" Bộ Vi Nguyệt vừa hộc máu vừa nói, "Quân thượng đang ở trong tình thế nguy cấp, xin bệ hạ cho phép tiểu tiên...... cho phép tiểu tiên......" Nàng vốn đã rất yếu, lúc này nhất thời kích động, nên lại hôn mê bất tỉnh.
Thần hậu đích thân đỡ nàng dậy, sai người đưa nàng đến Dược Vương điện.
Dạ Đàm thở dài, nói: "Bệ hạ, quân thượng bên kia cũng không thể trì hoãn thêm nữa, hay cứ để ta hạ phàm trước đi."
Thần hậu muốn nói lại thôi, vẫn là Càn Khôn Pháp Tổ mỉm cười nói: "Vi Nguyệt thượng tiên bị thương nặng đến như vậy, xem ra chuyện này, cũng chỉ có thể giao cho tôm nhỏ nhà ngươi đi làm thôi."
"Còn phải nói sao?" Dạ Đàm lầu bầu một câu, nàng đi tới trước mặt Càn Khôn Pháp Tổ, hỏi: "Nhưng mà Thiên Tôn người xem, chuyện lớn quan trọng như vậy, các người không cho một cái pháp bảo thượng cổ nào để phòng thân, cũng không thể biện minh được, đúng không?"