Thần quân trở về, chúng tiên thị cùng kính cẩn nghênh đón. Phi Trì liếc mắt một cái liền thấy trong tay Huyền Thương quân đang cầm một tấm..... da trâu. Sắc xanh biếc kia dường như đã từng thấy qua, tất cả tiên thị đều kinh hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Phi Trì bước nhanh lên phía trước: "Quân thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Thú cưỡi của quân thượng bỗng nhiên lại chết trận, đây là Ma tộc nhúng tay vào, hay là thiên đạo dị biến?
Sắc mặt Huyền Thương quân u ám khó hiểu, cứ thế đi thẳng vào trong điện mới đưa da trâu cho hắn, nói: "Đi đến phần mộ thần thú, đem nó mai táng."
Phi Trì tiếp nhận da trâu, nói là trong lòng run sợ cũng không đủ diễn tả cảm giác lúc này. Hắn cẩn thận hỏi: "Quân thượng, là người nào to gan, dám sát hại thú cưỡi của người như vậy?"
Huyền Thương quân đương nhiên không muốn nhắc tới, hắn chăm chú nhìn cuốn da trâu kia, ngón trỏ khẽ vuốt ve nó, sau một hồi lâu mới nói: "Đại khái là nó biết ta không còn nhiều thời gian, nên rời đi trước."
Sắc mặt Phi Trì trắng bệch, hai đầu gối bất giác quỳ xuống: "Quân thượng!"
Huyền Thương quân dưng thẳng tay phải lên: "Không cần nhiều lời, mau đi đi."
Rời khỏi Thiên Ba viện, Dạ Đàm nắm hai cái chân chim của Man Man, chiếu theo trí nhớ tiến vào con đường ở phía trước. Nhưng nó cũng không phải đường dẫn đến Nam Thiên môn.
"Kỳ lạ, ta hẳn là không có đi sai mới đúng a." Dạ Đàm hoài nghi tìm mất nửa ngày, vẫn không thấy lối ra. Man Man nói: "Thiên cung nhất định có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, có lẽ cần phải có lệnh bài thông hành hoặc gì gì đó mới có thể nhìn thấy lối ra."
Thế này cũng rất có thể. Dạ Đàm nhìn chằm chằm vào một tên thiên tướng đang đứng canh gác ở phía trước, nói: "Ta sẽ che mắt hắn lại, ngươi tìm trên người hắn xem có lệnh bài linh tinh gì đó hay không."
Man Man giơ cao cánh hô: "Tuân lệnh!"
Dạ Đàm đã nói là làm, nàng đi thẳng ra phía sau lưng tên thiên tướng, bất thình lình che hai mắt hắn lại, yêu kiều ngọt ngào nói: "Đoán xem ta là ai?!"
Man Man liền tiến lên lục soát trên người tên thiên tướng, qua hồi lâu, thiên tướng lên tiếng đáp: "Cô nương là ai ta không biết, nhưng con chim mang đến tai hoạ Man Man này, vì sao lại xuất hiện ở Thiên giới? Còn nữa, nó ở trên người ta lục lội lung tung, là muốn trộm vật gì?"
"Không đúng nha...... Ta không phải đã che mắt ngươi rồi à? Ngươi làm sao còn nhìn thấy được chứ?" Dạ Đàm rướn cổ lên nhìn, thiên tướng kia đúng là đã bị che hai mắt, nhưng con mắt thứ ba ở giữa trán hắn lại đặc biệt có thần.
- ----- nàng đã đụng phải Nhị Lang thần rồi.
Thuỳ Hồng điện. Dạ Đàm ủ rũ như mèo cụp đuôi, Man Man mặt xanh mày xám.
Nhị Lang thần tay trái cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt, đem nàng cùng Man Man áp giải tới đây, trình bày đầu đuôi ngọn nguồn hành vi sai phạm của nàng. Không thêu dệt thêm, cũng không giấu diếm.
Huyền Thương quân cúi đầu lau chùi cây đàn của mình, dù cách hơn một trượng, Dạ Đàm vẫn có thể cảm thấy hắn đang kiềm nén lửa giận trong người. Man Man rúc đầu vào trong ngực nàng, bất luận thế nào cũng không chịu chui ra. Dạ Đàm lấp liếm nói: "Cái này..... Ta chỉ là lạc đường, muốn tìm hắn hỏi đường mà thôi."
Nàng là công chúa của Li Quang thị, không thể bóp chết nàng. Huyền Thương quân lau chùi cây đàn cả nửa ngày, sát ý trong lòng chưa từng mãnh liệt như bây giờ, hắn nói: "Thiên quy đã học thuộc hết rồi à."
"Hả?" Dạ Đàm gãi gãi ấn đường (điểm giữa hai đầu chân mày), "Ta có chữ không biết đọc, nghĩ đến phải đi tìm ngươi hỏi, cho nên còn chưa nhớ kỹ."
Tay phải Huyền Thương quân nắm chặt một góc bàn, xém chút nữa là ngưng tụ tinh thạch hàn băng ngàn năm đập vỡ cái bàn ra thành từng mảnh. Hắn cố nén lại, nói: "Ngươi đã nói, ngươi giết trâu của bản quân, ngươi sẽ làm trâu cho bản quân."
Hắn nói như vậy, chí ít cũng không có ý định giết nàng nữa. Dạ Đàm vội vàng đáp: "Đúng đúng, ngươi nói cái gì cũng đều đúng hết."
Huyền Thương quân nói: "Tốt lắm. Hàn Mặc." Một tiên thị từ ngoài điện tiến vào, Huyển Thương quân liền căn dặn: "Đem Hệ Nhật Vãn Hồng Tác đến đây cho ta."
"Hả?" Hàn Mặc ngạc nhiên. Hệ Nhật Vãn Hồng Tác chính là pháp bảo cưỡi trâu của quân thượng, hiện giờ trâu không có ở đây, lấy cái dây thừng này có ích lợi gì?
Hắn trong lòng hoang mang, nhưng lệnh của quân thượng cao như núi, cũng không còn cách nào khác nữa. Hắn cúi người đáp: "Vâng."
Dạ Đàm nghiêng đầu khó hiểu ------ Hệ Nhật Vãn Hồng Tác? Đó là vật gì?
Chỉ chốc lát sau, Hàn Mặc lần thứ hai tiến vào, trong tay quả nhiên nắm một sợi dây thừng toả ánh vàng rực rỡ. Huyền Thương quân cầm lấy dây thừng, ra hiệu cho Hàn Mặc lui ra, ngược lại giơ tay ném một cái.
Hệ Nhật Vãn Hồng Tác dường như dài ra quá tầm mắt, trực tiếp tròng vào cổ Dạ Đàm, biến thành một cái vòng vàng rực rỡ, mặt trước còn treo một chuỗi lục lạc tinh xảo.
"Này......" Hệ Nhật Vãn Hồng Tác gì chứ, căn bản chỉ là một sợi dây xích chó thôi! Lão nam nhân này có phải biến thái quá hay không? Dạ Đàm dùng tay cạy cạy dây xích chó, cười mỉa: "Cho dù là trâu cũng không nên dùng như thế. Nếu để cho người khác thấy, chỉ sợ phải giải thích thì không hay lắm."
Huyền Thương quân giơ ngón trỏ một cái gió đã nổi lên, cát đá ngoài cửa sổ bỗng tụ họp lại, chỉ một lúc sau, trên bàn liền ngưng tụ thành một cái đồng hồ cát. Hắn trầm giọng nói: "Sáng nay lúc tới Thiên giới, ngươi từng nói qua, thiên quy lệnh cấm chỉ trong vòng một ngày có thể đọc làu làu. Hiện tại mười hai canh giờ đã qua ba khắc."
"Nửa câu này thì ngươi nhớ rõ quá nhỉ, còn lời ta nói muốn được quay về Li Quang thị tại sao ngươi lai không nhắc đến đi?" Dạ Đàm lười biếng, đương nhiên sẽ không muốn tốn thời gian vào chuyện này. Thiên quy gì đó chỉ là đồ bỏ, vẫn là chạy trốn quan trọng hơn.
Huyền Thương quân quản thúc nghiệm khắc, đệ tử dưới trướng hắn, mỗi người đều tuân thủ nghe lời, chăm chỉ nghiêm cẩn, chưa bao giờ gặp qua loại đệ tử lười nhác khó bảo như vậy.
Hắn trầm giọng nói: "Còn lại chín canh giờ, ngươi phải ở lại Thuỳ Hồng điện tự mình siêng năng học tập. Tính kiên nhẫn của ta không giống như Viễn Tụ, ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận, nếu không...... e rằng sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ và thể diện của Li Quang thị."
Dạ Đàm chỉ chỉ vào cái vòng trên cổ mình: "Làm ơn đi, cái vòng xích chó chưa đủ làm tổn thương thể diện hay gì?"
Huyền Thương quân hiển nhiên không muốn cùng nàng ở chung trong một phòng, nghe vậy cũng không đáp lại, phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn đi rồi, Man Man mới dám ló đầu ra. Nó duỗi dài cái cổ chim lão già nua, cẩn thận đánh giá chiếc vòng trên cổ Dạ Đàm, nhất thời trong mắt loé lên một tia ranh mãnh: "Eo ôi, pháp bảo này xem ra cũng rất lợi hại, mang đến Võng Lượng thành, nhất định có thể bán với giá không tồi đâu!"
"Con chim kia, đầu óc của ngươi có phải chỉ lớn bằng hạt đậu hay không hả!" Dạ Đàm tức giận, "Cho dù chúng ta có muốn bán nó đi, đầu tiên cũng phải nghĩ làm thế nào đoạt được nó chứ!"
Man Man ngược lại vẫn khộng nóng nảy: "Có pháp bảo nào làm khó được Đàm Đàm nhà chúng ta đâu chứ?"
Dạ Đàm không để ý tới lời nói khoác lác của nó: "Nhân lúc hắn không ở đây, chúng ta hãy nhanh chóng trốn khỏi Thiên giới."
Man Man nói: "Gì chứ? Nhưng chúng ta không có lệnh bài."
Dạ Đàm đắc chí huýt sáo, tay phải giơ lên, một khối lệnh bài ra vào màu đồng cổ liền xuất hiện trên tay. Man Man há hốc mồm: "Đây..... là lệnh bài của Nhị Lang thần! Ai cha, ngươi đúng là một đứa trẻ thông minh mà....."
Dạ Đàm mang theo nó, mắt thấy sắp ra khỏi Thuỳ Hồng điện, đột nhiên cái vòng trên cổ nàng chợt loé sáng, kéo mạnh nàng về lại trong điện. Hệ Nhật Vãn Hồng Tác kia bỗng nhiên hiện nguyên hình, một điểm dây thừng, buộc chặt vào Tố Nguyên Kính ở chính giữa Thuỳ Hồng điện.
Món đồ này thật đúng là một cái dây xích chó mà!
Cổ Dạ Đàm bị kéo đến phát đau nhức, tức giận đến rụng cả lông.