Triều Phong đột nhiên chạy trốn, Ma tộc bị mảnh vỡ rìu Bàn Cổ làm chấn động, sớm đã rối loạn. Ngay trong tối hôm đó, Ma tộc rút quân khỏi Cùng Tang.
Thanh Hành quân đứng ở đầu thành, mắt nhìn ma binh toàn thân giáp đen như thủy triều thối lui. Hắn vẻ mặt hoài nghi, hỏi Quang Thiên tướng quân bên cạnh: "Sao Ma tộc lại đột nhiên rút binh thế? Lẽ nào là Triều Phong sợ hãi thần võ, văn phong của bản quân mà chạy sao?"
Quang Thiên tướng quân thần sắc ngượng ngùng, nói: "Hồi bẩm Nhị điện hạ, những lời này mạt tướng ngẫm lại đều cảm thấy rất xấu hổ."
Thanh Hành quân vừa sải chân bước qua, đang định phái binh đi tìm hiểu tình hình, đột nhiên, dưới thành có người gọi: "Nhị điện hạ!"
Giọng nói phát ra, là của một tiểu tiên nga thanh mảnh. Thanh Hành quân nhìn kỹ một hồi, lúc này mới phát hiện người đang vội vàng chạy tới đó không phải ai khác, mà chính là Hồ Tuy của Thiên Ba viện.
"Tiểu rau thơm?" Thanh Hành quân nhíu mày, "Sao ngươi lại đến đây?"
Hồ Tuy ôm Man Man trong lòng, một đường điên cuồng lao đến, vẻ mặt kinh hoảng: "Nhị điện hạ! Có chuyện lớn không hay rồi, người mau nghĩ cách đi!" Nàng gấp đến độ nói năng lộn xộn, Thanh Hành quân đành phải nhìn xuống Man Man trong lòng nàng: "Hay là ngươi để cho con chim này nói đi?"
Man Man luôn luôn mạch lạc rõ ràng, nó vẫy vẫy cái cánh duy nhất, nói: "Bộ Thanh Từ của Hoa Thủy Tiên điện bị giết, mọi người nghi ngờ là công chúa nhà chúng ta làm. Đan Hà thượng thần từ nhân gian chạy về, tự mình làm chứng, nói công chúa nhà chúng ta là giả, không phải Li Quang Thanh Quỳ."
"Cái gì?" Nó đã nói lại rất tường tận, nhưng Thanh Hành quân lại không dám tin vào tai mình, "Sao nàng ấy lại không phải Li Quang Thanh Quỳ?"
Man Man bình tĩnh ném thêm một tin còn chấn động hơn: "Hiện tại Huyền Thương quân đã mang công chúa nhà chúng ta chạy trốn khỏi Thần tộc rồi."
Lời này như sấm sét giữa trời quang, Thanh Hành quân và Quang Thiên tướng quân cùng đồng thanh nói: "Chuyện này sao có thể được?!"
Man Man dang rộng cánh, không nói gì thêm nữa.
Hồ Tuy khóc lóc: "Là thật đó. Đều do ta, nếu không phải vì ta, công chúa nhà chúng ta nhất định sẽ không gây chuyện với Bộ Thanh Từ. Nhị điện hạ, người mau nghĩ cách đi ạ!"
Thanh Hành quân nhìn chằm chằm Man Man, hỏi: "Vậy công chúa nhà các ngươi rốt cuộc có phải Li Quang Thanh Quỳ hay không?!"
"Cái này......" Con mắt chim duy nhất của Man Man đảo tới đảo lui, mặt chim tỏ vẻ sâu hiểm khó dò, "Mọi chuyện trên thế gian, bao giờ cũng nói phải thì chính là phải, nói không phải thì chính là không phải. Có đôi khi phải cũng là không phải, mà không phải đôi lúc lại là phải, đúng không?"
Đúng cái gì hả! Thanh Hành quân nói: "Ta hạ phàm đi tìm huynh trưởng hỏi cho rõ ràng!"
Hồ Tuy nức nở nói: "Ta cùng đi với điện hạ."
Bên cạnh, Quang Thiên tướng quân lúc này mới hỏi: "Các người biết quân thượng hiện tại đang ở đâu không?"
Ách...... Hai người sửng sốt, tức khắc, mọi người cùng nhau dời ánh mắt về phía Man Man.
"Các ngươi đều nhìn ta làm gì?" Man Man một mặt phẫn hận, "Các ngươi là thần cơ mà! Các ngươi đều không biết, một con chim đáng thương, vô tội như ta thì có thể biết được cái gì chứ?!"
Thanh Hành quân nói: "Man Man, chắc ngươi có biết núi Sùng Ngô đúng chứ? Trong đó có rất nhiều giống chim liền cánh như ngươi. Với thân phận của bản quân, tự nhiên có thể đưa ngươi vào trong đó, nói không chừng tâm tình bản quân tốt, có thể tìm cho ngươi một cô vợ trẻ nữa......"
Man Man giận mắng: "Đừng tưởng rằng có thể dùng thứ đó hối lộ ta, Man Man ta là một con chim như vậy sao?" Nó nghĩa chính từ nghiêm, nói, "Nhưng mà đã nhiều ngày không gặp công chúa nhà ta, Man Man ta quả thực điên cuồng nhớ mong nàng. Đi thôi, ta đã không thể chờ được mà muốn gặp mặt vợ...... à nhầm, công chúa!"
Mà lúc này, Bồng Lai cung giáng.
Thiếu Điển Tiêu Y chỉ cảm thấy trước mắt tối đen từng chút một, Thái Dương tinh quân thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ ông quay về ghế ngồi. Đan Hà thượng thần nhân cơ hội nói: "Thần đế bệ hạ, người đều thấy rồi chứ? Yêu nữ mê hoặc quân thượng, làm loạn Thiên giới ta, thực sự là tội không dung thứ!"
Bộ Vi Nguyệt ngồi xổm ở bên cạnh thi thể của Bộ Thanh Từ, Đan Hà thượng thần đưa mắt nhìn nàng vài lần, nàng đều không nói gì. Tầm mắt nàng buông xuống, nhưng không phải nhìn Bộ Thanh Từ. Trong mơ hồ lại nhớ tới mảnh vườn hoa Thủy Tiên rất nhiều năm về trước. Tiểu hoa tinh vừa mới đắc đạo ngồi thổi tiêu ở giữa vườn hoa, một thiếu niên áo trắng cũng vừa trưởng thành gạt hoa bước tới.
"Tiếng tiêu của ngươi rất hay." Hắn từ trong hoa lộ mặt ra, ánh mắt lạnh lùng ngọt mát, khiến cho nàng nghĩ đến Dao Trì tịnh thủy.
Chuyện xưa rõ ràng ngay trước mắt, Bộ Vi Nguyệt mỗi lần hồi tưởng lại, đều nhịn không được mà trong lòng tươi vui. Mà bây giờ, lại chỉ có nước mắt lăn dài. Trong vườn hoa, tiểu hoa tinh lòng tràn đầy mong mỏi hỏi: "Vậy ngày mai ngươi có đến nữa không?"
Thiếu niên xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp, bước đi như gió. Ngay lúc tiểu hoa tinh lòng đầy thất vọng, hắn nhàn nhạt để lại một chữ: "Có."
Bộ Vi Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt như châu, thấm ướt vườn hoa trong ký ức. Hoa Thủy Tiên chỉ là một chủng tộc nhỏ bé không đáng kể ở Thiên giới, cho dù chính mình nửa đời chịu khó, cuối cùng đảm nhiệm chức Hoa lệnh sứ, nhưng trưởng tử của Thần đế vẫn là trăng sao mình không thể nào hái xuống được.
Hữu Cầm, vì sao chúng ta phải lớn lên chứ? Vì sao chàng lại không thể đợi ta thêm chút nữa? Ta còn nhớ rất rõ chiều tối hôm ấy, ánh tà dương ấm áp chiếu xuống. Thế nhưng chàng có lẽ sẽ không đến nữa? Sao chàng lại nhẫn tâm đưa một nữ nhân khác dứt khoát rời đi, vĩnh viễn không đến chỗ hẹn như thế?
Danh Sách Chương: