Li Quang thị, hoàng cung.
Li Quang Dương đã trở về, ngay tức khắc, tất cả văn võ bá quan đều ra trước cửa nghênh đón. Những ngày qua Li Quang thị gần như là đào cả ba thước đất, Li Quang Xích Dao sớm đã lo lắng đến mức bạc đầu. Ngay cả Quốc sư Nguyện Bất Văn cũng phun lửa ra khỏi miệng.
Hiện giờ nhìn thấy Li Quang Dương, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ngươi cứu được bệ hạ về đây, ngươi là công thần của Li Quang thị, người đâu, trọng thưởng!" Li Quang Xích Dao chạy tới trước, vừa dứt lời, mới trong thấy mặt Huyền Thương quân. Tất cả mọi người đều nuốt ngược xuống một ngụm khí lạnh.
Nam tử cõng bệ hạ nhà mình hồi cung, dĩ nhiên là Huyền Thương Thần Quân của Thần tộc!
Li Quang Xích Dao chết đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới đỏ mặt —— vừa rồi ông còn nói phải trọng thưởng cho Huyền Thương quân kia mà.
Nhưng chuyện này thực sự rất khó tin, Huyền Thương quân đích thân cõng bệ hạ về á?
Li Quang Xích Dao quay đầu lại, nhìn thoáng qua Nguyện Bất Văn. Nguyện Bất Văn vội vàng nói: "Làm phiền quân thượng rồi, từ trên xuống dưới Li Quang thị, vô cùng cảm kích."
Huyền Thương quân vẫn là câu nói đó: "Không sao."
Không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt.
Li Quang Xích Dao và Nguyện Bất Văn đều có chút lúng túng, lúc này, Dạ Đàm từ phía sau Li Quang Dương ló đầu ra, nói: "Có thể để cho phụ vương ta hồi cung trước được không? Trời nắng to như vậy, hai ngươi muốn phơi nắng chết ông ấy, rồi mưa đồ soán ngôi vua đấy à?"
Li Quang Xích Dao và Nguyện Bất Văn lúc này mới phát hiện ra nàng, tức khắc sắc mặt hai người đều trở nên có chút khó coi.
Trong cung những người khác cũng nhao nhao bàn tán, có người nói nhỏ: "Trời ạ, bệ hạ không phải là bị nàng ta hại thành như vậy đó chứ?"
Lời này mới vừa ra khỏi miệng, lập tức có người xuỵt một tiếng, ý bảo cung nhân câm miệng.
Nhưng những lời đó đều đã chui vào trong tai Huyền Thương quân. Huyền Thương quân nhíu mày, nói: "Đông Khâu Xu chính là Thần Ma Chi Tử, vì cướp đoạt mảnh vỡ rìu Bàn Cổ mà sát hại Tứ giới. May mà đám người Dạ Đàm nhạy bén, giải cứu được Thôn đế. Vào trong trước rồi hẳn nói."
Hắn nói mấy câu giải thích một lượt, Li Quang Xích Dao và Nguyện Bất Văn cũng quan tâm đến thương thế của Li Quang Dương, lúc này mới mời người vào trong.
"Nhạc phụ đại nhân" bị thương nặng, Huyền Thương quân đương nhiên không thể ngồi yên không đếm xỉa tới được.
Hắn đích thân trị thương cho Li Quang Dương, Li Quang Xích Dao và Nguyện Bất Văn đương nhiên là vui mừng khôn xiết, vội vàng chuẩn bị dược liệu cho việc này. Dạ Đàm không trông coi ở cửa —— tất cả ngự y trong cung đều đến, nàng trông coi làm gì?
Nàng lặng lẽ đi tới bờ hồ Ẩm Nguyệt, cái hồ bỏ hoang bị niêm phong nhiều năm này vẫn hoang tàn như cũ. Trong động phòng lụt, gốc hoa trắng đen kỳ lạ vẫn còn ở đây, mà qua nhiều ngày vẫn tươi tốt mười phần như cũ, không có một chút dấu hiệu héo úa tàn lụi nào.
Dạ Đàm nghịch thử một đóa hoa, trong bộ rễ của gốc hoa có thể thấy được mơ hồ mảnh vỡ rìu Bàn Cổ màu xám đen.
"Hoa này rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ chứ? Đông Khâu Xu liều mạng tìm nó làm cái gì?" Dạ Đàm lầm bầm làu bàu, nàng đưa ray chạm vào hoa đen, thăm dò mà nắm một mảnh lá cây nhỏ. Ngay lập tức, đau nhức kéo tới. Nàng suýt chút nữa lỡ tay ném hoa này vào trong hồ.
Ngay cả xa ở Ma tộc, Thanh Quỳ còn đang quỳ lạy di chuyển về phía Thần Hôn đạo cũng bị cơn đau này đánh úp tới, suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Dạ Đàm xem xét mảnh lá cây màu đen nắm trong tay, thật lâu không nói gì. Lá cây nho nhỏ, nhưng trong lòng nàng lại ngưng tụ thành một đám mây đen thật lớn.
Mà lúc này, tin tức Đông Khâu Xu là Thần Ma Chi Tử, nhanh chóng truyền ra bên ngoài, tất cả mọi người đều thất kinh bạt vía.
May mà trận chiến ở Quy Khư, hai tộc Thần Ma giành thắng lợi, không chỉ thuận lợi cứu Thần hậu, Ma phi trở về, mà còn tiện thể cứu cả Thôn đế Li Quang Dương.
Hai tộc đều tuyên bố chiến công của mình, nhưng có một điều mà không ai nói đến —— chưa hề tìm được Đông Khâu Xu. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương ngoài mặt không đề cập tới, nhưng nội bộ không có chút buông lơi cảnh giác nào.
Thần tộc Thiên giới, Nhị Lang thần cùng Phổ Hóa Thiên Tôn ngày đêm tìm kiếm, không bỏ sót một tấc đất.
Lúc đến Hoa Thủy Tiên điện, Hao Thiên khuyển đột nhiên sủa. Nhị Lang thần và Phổ Hóa Thiên Tôn lập tức điều tra thật kỹ. Dọc đường không phát hiện được gì, mãi đến khi tiến vào nội điện, cửa phòng Bộ Vi Nguyệt đóng chặt.
Nhị Lang thần tiến lên gõ cửa, nói: "Phụng mệnh điều tra, vẫn xin thượng tiên mở cửa phòng ra."
Phổ Hóa Thiên Tôn thì không khách khí như vậy, ông trầm giọng nói: "Lập tức ra ngoài, nếu không đừng trách bọn ta thất lễ."
Trong điện, giọng của Bộ Vi Nguyệt vừa vội vừa thẹn, nói: "Thiên tôn, Nhị Lang thần, ta đang tắm gội, y phục không nghiêm chỉnh, không dám gặp người, có thể chờ một lát hay không?"
Phổ Hóa Thiên Tôn nhíu mày, nào còn khách khí? Ông ngay tức khắc đẩy cửa bước vào.
Nhưng mà trong điện, hơi nước lượn lờ, một mùi thơm đặc biệt xộc vào mũi. Trong bồn, cả thân người Bộ Vi Nguyệt đều chìm dưới nước nóng thơm ngát, trên mặt nước tràn ngập cánh hoa.
Nhị Lang chân quân nói nhanh một câu đắc tội, dắt Hao Thiên Khuyển, đi thẳng mà không liếc mắt nhìn lấy một lần. Hương thơm nồng như vậy, Hao Thiên khuyển có thể ngửi được cái gì? Nhưng dù sao cũng không thể đi kiểm tra trong bồn tắm của cô nương người ta được đúng không?
Phổ Hóa Thiên Tôn là một người tỉ mỉ cẩn thận, nhưng đồng thời, ông cũng là chính nhân quân tử. Lúc này cảnh này, ông cũng không thể nhìn kỹ.
Đợi Nhị Lang thần kiểm tra xong, hai người dắt theo Hao Thiên khuyển, cùng nhau lui ra ngoài.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đi rồi, bên ngoài không có động tĩnh gì, Bộ Vi Nguyệt mới từ trong bồn đi ra. Trên người nàng mặc nội y, cũng không phải trang phục tắm gội gì. Quả nhiên, bên trong nước thơm, Đông Khâu Xu từ từ nổi lên mặt nước.
Bộ Vi Nguyệt vẫn lo lắng, dặn dò: "Mấy ngày này, ông cứ ở yên đây, cũng không thể đi đâu được. Cái mũi của Hao Thiên khuyển đặc biệt thính nhạy, tuyệt đối không thể bị nó phát hiện."
Đông Khâu Xu cười lạnh, Bộ Vi Nguyệt chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn kịch liệt một trận, khí kình của Đông Khâu Xu như kiếm sắc, cắt nguyên thần của nàng. Nàng rên một tiếng, đứng thẳng không xong, té ngã xuống đất.
Đông Khâu Xu lúc này mới nói: "Lão phu không cần một con nhóc như ngươi dạy ta làm việc, ngươi đối với lực lượng của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ hoàn toàn không biết gì cả. Nghe đây, ngươi và Đan Hà thượng thần phải nghĩ cách, giúp lão phu lấy được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Nếu không đừng hòng toàn mạng!"
"Ông!" Bộ Vi Nguyệt mồ hôi vã như mưa, khóe miệng cũng bị chính mình cắn chảy máu, "Ông nói một đằng làm một nẻo, nói không giữ lời."
"Ha ha!" Đông Khâu Xu đạp nàng một cú, mũi chân dùng sức, giống như nghiền ép một con kiến, "Vậy thì sao?"
Bộ Vi Nguyệt biết, bản thân giúp sai người rồi. Nhưng có hối hận cũng đã muộn màng. Nếu để cho người khác biết nàng chứa chấp Đông Khâu Xu, cả Tứ giới đều không có chỗ cho nàng dung thân nữa. Nàng thở hổn hển một hồi, nói: "Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ vẫn luôn được cất giấu ở bên trong cấm điện. Thần chức của ta hèn mọn, căn bản không thể nào vào đó được. Ông có giết ta cũng vô dụng thôi."
"Phế vật!" Đông Khâu Xu đá một cước tới, ngực của Bộ Vi Nguyệt như bị đá tảng đập vào, khí kình của Đông Khâu Xu trong cơ thể bật ra tán loạn, nàng cuộn mình trên đất, đau như bị hàng vạn con kiến cắn vào tim.
Đông Khâu Xu suy nghĩ một hồi, thật cũng biết Bộ Vi Nguyệt không có lừa ông. Đột nhiên, ông hỏi: "Nha đầu kia có phải đã quay lại Thiên giới rồi không? Kêu nàng ta tới gặp ta."
"Nha đầu kia?" Bộ Vi Nguyệt có ý phớt lờ ông ta, nhưng sợ hãi ông ta lại nổi điên. Sự ác nghiệt hung tàn của người này vượt xa ở ngoài sức tượng tượng của nàng. Nàng đành phải khó khăn hỏi: "Ai?"
Đông Khâu Xu lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Li Quang Dạ Đàm."
Ma tộc. Viêm Phương cũng chưa buông bỏ việc tìm kiếm Đông Khâu Xu.
Ô Đại dẫn theo người, đào ba thước đất ở Ma giới, nhưng Đông Khâu Xu lại thực sự như tan biến vào hư không. Lúc đám người Triều Phong, Viêm Phương và Tuyết Khuynh Tâm trở về, đều đi ngang qua Vong Xuyên. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng bước.
Chỉ thấy cách đó không xa, Thanh Quỳ vẫn quỳ lạy mà di chuyển về phía Thần Hôn đạo. Trên mặt đất thỉnh thoảng có thể thấy được vết máu, hai đầu gối nàng ma sát đến có thể thấy được cả xương trắng. Triều Phong đứng yên hồi lâu, không dám tiến lên.
"Thanh Quỳ." Hắn gọi một tiếng, nhưng mà tiếng gọi nghẹn ở giữa cổ họng, nhỏ đến không thể nghe được. Hắn run rẩy vươn tay về phía Thanh Quỳ, nước mắt rơi xuống, trong suốt như trân châu lưu lại trên tay hắn.
Đó là người hắn yêu, kiếp này môi răng gắn bó, nương tựa nhau mà sống.
Viêm Phương và Tuyết Khuynh Tâm đều nhìn nhìn Bạch Cốt phu nhân, Bạch Cốt phu nhân đi tới trước mặt Thanh Quỳ, từ trên cao nhìn xuống mà quét mắt qua, bước nhanh rời đi.
Bà đã quyết ý, Viêm Phương và Tuyết Khuynh Tâm cũng không dám nhiều lời, đành phải đuổi theo. Đi được không lâu, bà chống gậy, nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nói;: "Thời tiết rất nóng bức, trước kia ngươi là Tuyết thần ở Thiên giới. Đi tới Ma tộc, còn có thể làm tuyết rơi không?"
Tuyết Khuynh Tâm khẽ giật mình, mới cách đây không lâu, Bạch Cốt phu nhân căm ghét thân phận của bà, chưa bao giờ nhắc tới xuất thân của bà. Bà tâm tư nhạy bén, lập tức nói: "Ma tộc cũng có Tuyết tộc, Khuynh Tâm chính là thay đổi thời tiết một phương mà lớn lên, bản năng vẫn còn đó, chưa từng quên đi."
Bạch Cốt phu nhân gật gật đầu, nói: "Vậy vừa hay, có thể làm cho thời tiết mát mẻ một chút."
Nói xong, bà nhanh chóng rời đi.
"Cô nãi nãi!" Triều Phong định đuổi theo, Tuyết Khuynh Tâm nói: "Đứng lại!"
Triều Phong nói: "Cho phép con làm thay nàng ấy đi, tất cả chuyện này không liên quan gì đến nàng ấy, con......"
Tuyết Khuynh Tâm chưa nghe hết, đã nói: "Câm miệng." Bàn tay trắng nõn của bà bấm tay niệm chú, Ma tộc tức khắc có tuyết mịn thổi nhè nhẹ. Thời tiết nóng từ từ hạ nhiệt, chỉ còn thừa lại từng cơn mát lạnh. Tuyết Khuynh Tâm lúc này mới quay đầu lại nhìn Thanh Quỳ một cái, nàng từ đầu đến cuối, chưa hề nhìn về phía mọi người.
Những người vây xem như không hề tồn tại, nàng lễ bái từng bước một về phía trước, một thân bùn đen máu bẩn, nhưng bước đi lại vẫn đoan trang tao nhã như cũ.
"Mắt nhìn của Thần tộc không tồi." Tuyết Khuynh Tâm lẩm bẩm nói, sau đó, bà quay đầu lại nhìn về phía Triều Phong, nói: "Mắt nhìn của con cũng không tồi. Để cho nàng ta đi hết con đường mà nàng ta lựa chọn đi. Nàng ta có thể làm được."
Bên cạnh, Viêm Phương khẽ gật đầu, cũng nhìn thoáng qua Thanh Quỳ, sau đó nắm tay Tuyết Khuynh Tâm rời đi.
Triều Phong đi tới bên cạnh Thanh Quỳ, Thanh Quỳ không nói gì. Hắn theo dấu chân của nàng từng bước đi về phía trước. Máu của nàng nhỏ xuống Vong Xuyên, ở trong đất đai Ma giới, nở ra hoa, diễm quán quần phương (*).
(*) diễm quán quần phương: vẻ đẹp đánh bại tất cả các loài hoa.
Danh Sách Chương: