Nàng bỏ lại tảng đá, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi về phía hoàng cung.
Ta cũng không phải đặc biệt đến thăm người đâu, ta chỉ là trước khi chết buồn chán quá thôi! Nàng giống như mèo con nhẹ nhàng nhảy qua nóc của cung điện, một đường đi tới Ngự Thư phòng.
Ngự Thư phòng, Li Quang Dương chuyển ghế đến ngồi phía trước cửa sổ. Có lẽ là ánh mặt trời quá ấm áp, ông dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Dạ Đàm vừa nhìn thấy ông, nhất thời giận run cả người —— nếu ta chết đi, sau này sẽ không còn ai chọc người tức giận nữa. Chắc người vui mừng lắm đúng không?! Hừ! Ta chính là thừa hơi mới đến thăm người!
Nàng hầm hừ, đang định rời đi, nhưng ánh mắt đảo qua, chỉ thấy Li Quang Dương tuy rằng đã ngủ, nhưng trong tay vẫn ôm một chậu hoa. Lòng hiếu kỳ của Dạ Đàm còn nặng hơn cả mèo, lập tức hai chân kẹp lấy mái hiên, lộn một vòng xuống dưới.
Hình dáng cây hoa trong lòng Li Quang Dương rất kỳ quái, nửa gốc trắng, nửa gốc đen. Nụ hoa cực lớn, cánh hoa dày, nhẵn nhụi như ngọc.
Hiện giờ ánh mặt trời vừa phải, hoa trắng đón ánh nắng, phơi nắng đến vui vẻ. Hoa đen tránh ở dưới ống tay áo của Li Quang Dương, mặt viết hai chữ không vui.
Hai tay Li Quang Dương nắm chặt chậu hoa, như thể sợ bảo bối này mọc nhọt chạy mất.
"Thứ gì mà xem giống như bảo bối vậy?!" Dạ Đàm trợn trắng mắt, tiện tay kéo một phiến hoa trắng, nhét vào miệng nếm thử —— phi phi, tất cả đều là thanh khí. Nàng vội vàng nhổ ra sạch sẽ, còn duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng hà hơi.
Cùng lúc đó, Ma tộc Trọc Tâm đảo, Thanh Quỳ trông theo Tương Liễu dẫn Triều Phong đi. Thuyền lướt đi xa, nàng đang chăm chú nhìn, chợt cảm thấy một trận đau nhức, như kim thép nung đỏ đâm xuyên qua não.
"Á......" Nàng ôm trán, đứng không vững được, xém chút nữa là ngã vào trong hồ. Thị nữ bên cạnh vội vàng đưa tay ra đỡ: "Công chúa, người làm sao vậy?"
Thanh Quỳ cũng ngạc nhiên, cho dù là có y thuật như nàng, cũng không biết rõ cơn đau này từ đâu tới.
Ngự Thư phòng. Dạ Đàm cũng bị đau đớn làm cho kinh ngạc một phen —— là Thanh Quỳ bị thương sao?
Nàng hạ thấp người, còn đang nghiên cứu chậu hoa kỳ lạ này.
Li Quang Dương như bị làm ồn, nhẹ nheo mắt lại. Dạ Đàm nhanh chóng rút lên mái nhà. Li Quang Dương mở choàng mắt nhìn nhìn, nhưng thấy gió nhẹ trời trong, ông cũng không cảm thấy khác thường, sờ sờ hoa trắng, nói: "Hôm nay ánh mặt trời tốt, ngươi phơi nắng nhiều một chút."
Nói xong, ông tiếp tục nhắm mắt ngủ một giấc ngắn, nhưng rõ ràng biết ôm âu yếm bảo bối trong lòng mình, ông không cử động dù chỉ một chút, vẫn để cho hoa trắng phơi nắng.
—— còn thực sự xem cây hoa tồi này là tâm can thịt nhỏ ha!
Dạ Đàm tóm lấy gốc hoa trắng đen kỳ lạ này, nhẹ tay nhẹ chân mà xách chúng ra khỏi chậu hoa. Trong chậu hoa vậy mà không có bùn đất, bộ rễ của cây hoa kỳ quái cũng là nửa trắng nửa đen, mà ở chính giữa bộ rễ dây nhợ quấn quanh, bó chặt một...... mảnh thiết cổ xưa phải không nhỉ?!
Dạ Đàm lật qua lật lại đánh giá, thực sự nhìn không ra chỗ huyền diệu của thứ này. Dù sao Li Quang Dương cũng khỏe mạnh, nàng đơn giản cầm đóa hoa này, bò lên trên mái hiên, giẫm lên ngói lưu ly rời khỏi hoàng cung, quay lại Ẩm Nguyệt hồ.
—— đáng tiếc quá, không thấy được biểu cảm của phụ vương sau khi tỉnh lại. Nếu ông ấy phát hiện bảo bối hoa lạ của chính mình chỉ còn lại mỗi cái chậu, vậy phản ứng nhất định khá đặc sắc.
Dạ Đàm có chút thương xót mà lắc đầu.
Mà trong Ngự Thư phòng, biểu cảm của Li Quang Dương đâu chỉ có đặc sắc!!
"Đây......" Ông nhìn chằm chằm chậu hoa rỗng không trong lòng, qua hơn nửa ngày, đều tưởng rằng mình đang nằm mơ. Ông dụi dụi mắt, lại đưa tay vói vào trong chậu, sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhất thời, cả hoàng cung Li Quang thị đều vang vọng tiếng rít gào của ông, "Người đâu! Người đâu! Nguyện Bất Văn! Li Quang Xích Dao, nô tài trong cung có phải đều đã chết hết rồi hay không?!"
......