Thanh Hành quân quay đầu lại, hỏi Quang Thiên tướng quân bên cạnh, "Nàng kia là ai?"
Quang Thiên tướng quân ngược lại biết rõ, nói: "Dạ Đàm công chúa của Li Quang thị."
"Dạ Đàm......" Thanh Hành quân nhíu mày, "Muội muội của Thanh Quỳ á?"
Quang Thiên tướng quân nói: "Đúng vậy."
Thanh Hành quân không khỏi nhìn thêm vài lần —— không thể tin được, nàng nghịch ngợm thẳng thắn, nhưng muội muội của nàng lại chững chạc đoan trang nhiều như vậy.
Triều Phong ôm chặt Thanh Quỳ, lập tức phát giác bàn tay nhỏ bé của nàng có chút lạnh. Hắn ủ ấm đôi tay trắng nõn thon dài đó trong lòng bàn tay, nói: "Thời tiết giữa hè mà tay còn lạnh thế này." Thế nhưng ma khí trên người hắn, đối với Thanh Quỳ không chỉ vô ích, ngược lại còn tai hại. Một người tốt đẹp như nàng, vốn không nên lưu lạc ở Ma tộc. Nếu là ở Thiên giới, thương thế của nàng nhất định sẽ không thật lâu không khỏi.
Hắn khẽ xoa từng tấc tay nàng, chữ chữ yêu thương: "Không phải bảo nàng ngoan ngoãn ở lại Trọc Tâm đảo sao?"
Sắc mặt Thanh Quỳ tiều tụy —— lần trước chịu một tiễn của Đỉnh Vân, Đông Khâu Xu giữ lại được tính mạng của nàng. Nhưng thể chất của nàng, ở Ma tộc thực sự không thể tĩnh dưỡng.
Nàng nói: "Bọn họ nói chàng bị thương."
Triều Phong trong lòng phát lạnh, mày rậm nhướn lên: "Tin do ai truyền thế?"
Thanh Quỳ cho tới bây giờ còn chưa hoàn hồn được, nàng run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng áp lên ngực Triều Phong. Triều Phong cầm tay nàng, tùy ý đầu ngón tay nàng mơn trớn thân hình của chính mình, nói: "Ta không sao, nói cho ta biết, là ai truyền tin đó?"
Cốc Hải Triều thấp giọng nói: "Là Thấm Cơ. Cô ta truyền lời cho Thanh Quỳ công chúa, muốn đưa Thanh Quỳ công chúa rời khỏi Trọc Tâm đảo."
Mây đen trong lòng Triều Phong dần dần ngưng tụ, nhưng nét mặt tươi cười lại không hề giảm, nói: "Chắc cô ta biết ta đang nhớ công chúa rồi."
Thanh Quỳ lo lắng: "Nàng ta bị người khác diệt khẩu. Triều Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã phái nàng ta truyền tin tức giả, lừa ta ra khỏi Trọc Tâm đảo là muốn làm gì?" Sắc nước mờ mịt trong mắt nàng, ngưng kết thành mưa bụi mơ màng của hắn, "Ta...... ta không dám tin nàng ta, Dạ Đàm nói, sau này người ở Ma tộc, ngoại trừ chàng ra, ta không thể tin bất kì ai. Nhưng ta lại thực sự không yên tâm, chỉ có thể nhờ Cốc Hải Triều dẫn ta tới tìm chàng......"
"Ta sai rồi." Triều Phong vỗ nhẹ lên lưng nàng, mềm giọng trấn an: "Nàng vào trong trướng của ta nghỉ tạm trước," Hắn đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: "Buổi tối ta nhất định sẽ giải thích chịu lỗi, dập đầu nhận sai với nương tử!"
Thanh Quỳ bị hai chữ "nương tử" làm cho xấu hổ tới sắc mặt đỏ như ráng mây, nàng cũng biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chỉ đành cúi đầu mà trách một câu: "Đừng nói bậy."
Mỹ nhân muốn cự tuyệt còn vui sướng, Triều Phong lòng tràn đầy ấm áp, tự mình đưa nàng về quân doanh của mình, sau đó mới đi ra.
Lần này đi ra, sự hòa nhã trên mặt hắn thu hết vào, tức khắc vô cùng nghiêm túc: "Cốc Hải Triều, ngươi tốt nhất nên có một lý do hợp lý, để giải thích thử xem vì sao ngươi lại đưa nàng ra đây. Nơi đây Thần Ma giao chiến, tên lạc đầy đất, ngươi không biết sao hả? Hay là do năng lực của ngươi thấp kém, không bảo vệ được nàng?"
Cốc Hải Triều quả nhiên đưa ra một cái lý do: "Đại điện hạ quan tâm công chúa mọi lúc mọi nơi."
"......" Triều Phong trầm mặc một lúc lâu, lầm bầm tán thưởng: "Đúng là một lý do hợp lý." Hắn vỗ vỗ bả vai Cốc Hải Triều, "Làm rất tốt. Bổn tọa chưa từng nghĩ tới, ngươi lại có thứ mưu trí này. Thấm Cơ người đâu?"
Cốc Hải Triều nói: "Đã chết rồi. Chúng ta ở Trọc Tâm đảo tìm thấy thi thể của cô ta, ta còn tìm được một cây kim châm trên đỉnh đầu cô ta."
"Kim châm?" Triều Phong khó hiểu, vẻ mặt của Cốc Hải Triều cũng càng lúc càng ngưng trọng: "Một cây kim châm rất bình thường, ta không cảm nhận được hơi thở của pháp thuật gì, nhưng mà ta dám khẳng định, Thấm Cơ lúc ấy chắc chắn bị người khác khống chế, thần thức mơ hồ. Cô ta muốn đưa công chúa rời khỏi Trọc Tâm đảo. Vô cùng may mắn là, công chúa không đi cùng cô ta."
Triều Phong không nói lời nào. Cốc Hải Triều nói: "Tu vi của Thấm Cơ không hề kém, nếu nói ai đó có thể dùng một cây kim châm ép buộc cô ta, ta tuyệt đối không tin."
"Có một người có thể đó." Triều Phong nhìn về phía doanh trướng của chính mình, hồi lâu mới lẩm nhẩm nói, "Đông Khâu Xu."
"Đông......" Cốc Hải Triều cũng nhíu mày theo, "Nếu thật là ông ta, vậy ta không có lời nào để nói nữa."
Triều Phong thở dài một hơi: "Vẫn là tiểu di tử thông minh, sớm đã bảo ta đề phòng ông ta."
Cốc Hải Triều nghe vậy cũng muốn cười: "Tu vi người này như trăng sáng chín tầng mây, người làm sao đề phòng được?"
Sự căng thẳng của Triều Phong chỉ tồn tại trong chớp mắt, nghe thấy lời này, hắn chợt mỉm cười, nói: "Làm sao phòng á? Xả tài, xả lực, xả thân. Chỉ là người này thực sự rất phiền toái, trước mắt ông ta vẫn chỉ có thể làm chút điều mờ ám. Nếu để sau này, e rằng hậu họa vô cùng. Thực sự là ngẫm lại khiến người ta đau đầu." Hắn suy nghĩ một chút, lại nói, "Nếu Thiếu Điển Hữu Cầm nguyện ý đau đầu cùng ta thì tốt rồi."