Bên cạnh nàng, Bích Khung hừ lạnh một tiếng, bộ dáng cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan. Khánh Kị một thân áo vàng, chính là con trai của Trạch thần Ủy Xà, cũng là nhân vật cùng lứa nổi bật trong Thần tộc. Hắn vén tay áo lên, nói: "Nếu công chúa đã được xưng là tu vi kinh thiên, chi bằng bộc lộ bản lĩnh cho chúng ta nhìn một cái, không phải cũng khiến cho chúng ta mở mang kiến thức sao."
Trong học đường, những người khác vừa trộm thấy có náo nhiệt, đều vây đến.
Dạ Đàm sao có thể không hiểu bụng dạ của Bộ Thanh Từ được? Làm như nàng là người trông mặt mà bắt hình dong chắc? Nàng lập tức hất cằm lên, nói: "Sao, tư chất của bản công chúa, ngươi từ dung mạo còn không nhìn ra được sao?"
"Ngươi!" Vẻ tươi cười trên mặt Bộ Thanh Từ rốt cuộc đeo không nổi nữa. Dạ Đàm xoay người lại chuẩn bị tiếp tục đối luyện với Tử Vu, nhưng mà Khánh Kị lại cản trở đường đi của nàng, nói: "Nghe nói cầm kĩ của công chúa, ngay cả quân thượng cũng khen không dứt miệng, bọn ta đồng lòng kính nể, công chúa cần gì đẩy người khác ra xa ngàn dặm như thế?"
Hắn nhắc tới cầm kĩ, thiếu niên xung quanh tức khắc bật cười, cười vang một trận. Dạ Đàm đang định đáp trả, thì chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc.
Nàng chân trái vấp chân phải, bốp một tiếng, ngã mạnh xuống đất.
Xung quanh lại cười ầm ầm một trận, đây chính là pháp thuật hôm nay Văn Xương đế quân đã dạy —— Giáo Nhu Thăng Thiên. Là thuật pháp công kích trong pháp thuật hệ mộc, mê hoặc tâm trí của kẻ địch, làm cho kẻ địch nghe theo mệnh lệnh của chính mình.
Tử Vu giận đỏ mặt: "Khánh Kị! Pháp thuật hôm nay, cần lấy tu vi sử dụng. Thanh Quỳ mới bao lớn, ngươi thì bao nhiêu tuổi rồi hả? Ngươi còn không biết xấu hổ mà ức hiếp tỷ ấy sao?!"
Khánh Kị cãi chày cãi cối nói: "Vô dụng chính là vô dụng, cần gì phải viện nhiều lý do."
Dạ Đàm từ dưới đất đứng dậy, nói: "Tu vi của ngươi hơn ta rất nhiều. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Vậy mà nàng ta không cảm thấy xấu hổ á? Khánh Kị sửng sốt, nói: "Sáu trăm tuổi."
Dạ Đàm gật gật đầu, nói: "Tu vi của ta hơi kém một chút, còn phải tu luyện nhiều hơn nữa."
Tử Vu bên cạnh tức giận: "Thanh Quỳ tỷ tỷ, hắn hại tỷ xấu mặt, tỷ còn nói với hắn những lời này làm gì?"
Dạ Đàm khoát khoát tay, dùng Thanh Khiết pháp quyết quét sạch bụi đất trên người, nói: "Không phải hắn hại ta xấu mặt, mà là ta tu vi vẫn chưa đủ. Giáo Nhu Thăng Thiên này, so với tưởng tượng của ta càng lợi hại hơn." Nàng quay lại kéo Tử Vu, tràn đầy hứng thú nói: "Vừa rồi ta chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sau đó bị vấp phải chân của chính mình mà té! Muội chờ chút nữa thử lại xem, để ta xem xem pháp thuật này có cách nào chống đỡ được hay không......"
Nàng nói rất vui vẻ, đám người Khánh Kị lại không khỏi mất mặt —— Xem ra nàng ta, không hề giống với bộ dáng bị nhục nhã!
Ở một bên, Thái tử Long tộc Ngao Giang nhỏ giọng nói: "Ngươi ức hiếp nàng ta làm gì, nàng ta dù sao cũng là Thiên phi tương lai đó."
Khánh Kị không hề quan tâm chuyện này, nói: "Sợ cái gì chứ, bệ hạ và Thần hậu nương nương sẽ chẳng thiên vị nàng ta đâu. Trong Thượng Thư Nang tất cả mọi người đều là bạn học, nào có phân biệt công chúa hay Thiên phi gì đó."
Buổi tối, Thùy Hồng điện.
Huyền Thương trở về. Hắn ở trước mặt mọi người thừa nhận giết chết Đỉnh Vân, Thiếu Điển Tiêu Y cũng không thể đẩy hắn ra được. May mà hai tộc Thần, Ma xưa nay bất hòa, thường xuyên giao chiến, cũng chả phải chuyện gì to tát. Hắn quay về Thùy Hồng điện, việc thứ nhất chính là gọi Thanh Hành quân đến, lệnh hắn đi Cùng Tang đốc chiến.
Thanh Hành quân sửng sốt, chỉ tay vào chính mình: "Đệ á?!"
Huyền Thương quân ánh mắt sắc bén: "Có gì không ổn à?"
Thanh Hành quân nói thầm trong lòng —— loại chuyện đốc chiến này, trước giờ vẫn là huynh trưởng tự mình làm lấy mà. Nhưng hắn cũng không dám hỏi, đành phải nói: "Vâng."
Vẫn đợi đến khi hắn rời đi, Huyền Thương quân mới hỏi: "Hôm nay tình hình Thượng Thư Nang thế nào?"
Phi Trì và Hàn Mặc đứng hầu ở hai bên, lúc này trong lòng hai người tựa như được thả đom đóm vào, bụng dạ sáng sủa, nào còn không hiểu ý của hắn nữa chứ?
Hắn nào muốn biết tình hình Thượng Thư Nang ra làm sao đâu? Thượng Thư Nang có Văn Xương đế quân quản lý trấn giữ, sao có thể mắc sai lầm gì được?