Dạ Đàm đưa tay chạm vào từng cái một. Những dụng cụ này kỳ thực làm vô cùng vội vàng, nhưng mỗi một cái đều mài đến đặc biệt nhẵn bóng. Trên tường còn khắc hoa, đủ thấy thành ý. Đầu ngón tay Dạ Đàm nương theo hoa văn chạm khắc, vuốt ve từng li từng tí.
Man Man vỗ vỗ cánh, bĩu môi: "Chỉ là vài tảng đá vụn vặt, bộ cần phải cảm động thành như vậy sao?"
Dạ Đàm nói: "Ta lớn đến chừng này, ngoại trừ tỷ tỷ ra, chưa từng có người nào đem lời nói của ta để vào trong lòng cả." Một nụ cười trong vắt nở trên khóe miệng nàng, "Chỉ riêng hắn nhớ rõ như vậy."
Man Man tức giận: "Mấy tảng đá rách nát này, đáng giá mấy đồng chứ? Ngươi nói một tiếng, quay đầu lại là Thiếu quân nhà ta có thể sai người khắc cho ngươi một vạn cái! Tay nghề của thợ thủ công Yêu tộc, không tỉ mỉ hơn Thiếu Điển Lạt Mục hay sao?"
Dạ Đàm nói: "Cái này không giống như vậy đâu."
Một người một chim đang nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài có người tiến vào.
Dạ Đàm tưởng là Thiếu Điển Lạt Mục, không khỏi đi ra ngoài đón, hỏi: "Nhanh như vậy đã trở về......" Chữ "tới" còn chưa nói ra, một thanh bảo kiếm sáng chói liền đặt ở trên cổ nàng. Kiếm này tới lặng im không một tiếng động, ngay cả tiếng xé gió cũng không có!
Đường kiếm thật nhanh! Mặc dù Dạ Đàm đã gặp qua nhiều cao thủ, nhưng nàng vẫn đứng thẳng bất động tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa điểm. Đến tận lúc này, nàng mới nhìn rõ kẻ đứng trước mặt là một hắc y nhân bịt mặt!
"Ngươi là ai? Thích khách à?" Nàng hỏi —— thích khách tới giết Thiếu Điển Lạt Mục làm gì?
Man Man cũng sợ đến mức lông dựng hết cả lên, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Không phải là Ma tộc đó chứ?"
Dạ Đàm vừa cẩn thận nhìn thoáng qua, nói: "Không phải, trên người hắn không có hoa văn Hình Thiên chiến."
Lúc nàng đang nói chuyện, thích khách che mặt kia đã đánh giá nàng, sau một lúc lâu, hắn nói: "Bọn họ nói mục tiêu là tóc đỏ."
Dạ Đàm vừa nghe liền biết người hắn nói là ai, nàng vội bứt một sợi tóc của chính mình, nói: "Ngươi nhìn cho rõ nha, tóc ta là màu đen, màu đen đó!!"
Thích khách che mặt đương nhiên thấy rõ, nếu không nàng đã chết mất rồi. Hắn thu kiếm lại, nói: "Ta sẽ không giết ngươi. Ta chờ tóc đỏ."
Dạ Đàm sờ sờ cái cổ thấy vẫn còn lạnh và phập phồng, bắt đầu nịnh nọt: "Ngươi vẫn còn rất biết phân rõ ân oán."
Thích khách che mặt ngồi xuống ghế đá ở bên ngoài thạch ốc, đút bảo kiếm vào vỏ, đặt ngang lên bàn. Hắn lạnh như băng nói: "Giết ngươi phải thêm tiền."
...... Xem ra là một sát thủ. Dạ Đàm tấm tắc một tiếng, tay phải cầm lên một viên minh châu màu đỏ vàng, nói: "Nhưng mà ta giết ngươi lại miễn phí."
Thích khách che mặt sửng sốt, chưa hoàn hồn, trước mắt đã nổ ầm ầm một tiếng. Khoảng cách gần như thế, nàng ra tay không hề báo trước, thích khách che mặt không kịp đối phó, bị sấm sét vạn quân bổ thẳng xuống!
Hắn toàn lực ngăn cản, nhưng vẫn không thể chống đỡ, trực tiếp té xỉu trên đất. Man Man ẩn núp ở rất xa, đá vụn vẫn cứ bắn vào người nó. Nó chui ra, lông run rẩy la to: "Đàm Đàm à, ngươi đã làm cái gì vậy? Từ khi nào tu vi của ngươi lại kinh người như thế?
Dạ Đàm thổi tay, trong tay nàng là một viên bảo châu đỏ vàng đan xen trong suốt sáng rực, chỉ là dùng một lần, bảo châu này đã có một vết nứt. Dạ Đàm giơ nó lên: "Đây là lúc mới gặp Phổ Hóa Thiên Tôn, nó là quà gặp mặt ông ấy tặng, nói gọi là Ngũ Lôi châu. Quả nhiên uy lực bất phàm."
Man Man nhảy lên vai nàng, vỗ vỗ cánh: "Vừa rồi ngươi cùng hắn nói chuyện, chính là để tìm thứ này đối phó hắn sao?"
"Nếu không thì sao?" Dạ Đàm đắc ý dào dạt, "Kiếm của hắn nhanh như vậy, bản công chúa đương nhiên phải nghĩ cách chuyển dời lực chú ý của hắn trước rồi. Loại tiểu nhân mà còn che mặt, để bản công chúa đến xem ngươi trông như thế nào!"
Dứt lời, nàng cầm trong tay Mỹ Nhân Thứ khiều một cái, cái khăn đen trên mặt thích khách che mặt bay lên, lộ ra một dung mạo lạnh như băng tuyết.
—— khuôn mặt đó, bây giờ có hóa thành tro Dạ Đàm cũng sẽ nhận không sai ngũ quan được.
Thiếu Điển Hữu Cầm......
Dạ Đàm thực sự là quên luôn cơn giận —— ngươi tại sao lại tới đây ám sát chính ngươi hả? Chính mình cùng chính mình còn có thể nội chiến nữa á?
Bên cạnh, Man Man nhỏ giọng hỏi: "Đây...... là Văn Nhân Hữu Cầm sao?"
Dạ Đàm lắc đầu: "Văn Nhân Hữu Cầm thoạt nhìn còn phong tình vạn chủng hơn ta. Người này lạnh như băng tuyết, chắc chắn không phải." Nàng nhặt bảo kiếm của thích khách che mặt lên, thấy trên thân kiếm có khắc ba chữ —— Mai Hữu Cầm.
Được rồi, xem ra đây là khối thiên thạch thứ ba, không thể nghi ngờ gì nữa.
Nghĩ tới giai đoạn muốn đối tốt quan hệ, mà hiện tại mình đánh hắn thành như vậy...... Dạ Đàm chợt muốn dùng tấm khăn che mặt kia bịt kín mặt mình lại.
"Ta mang hắn ra khỏi đây trước, để tránh Thiếu Điển Lạt Mục trở về lại nói không rõ ràng nữa." Dạ Đàm chặn ngang nâng Mai Hữu Cầm lên, nửa cõng nửa đỡ nói. Nhưng mà vừa định đi, trong gió liền dẫn theo một cỗ hơi ấm. Man Man nói: "Không xong rồi, Thiếu Điển Lạt Mục đã quay lại!"
...... Dạ Đàm không kịp nói thêm lời nào, dùng sức trẻ kéo Mai Hữu Cầm nhét vào gầm giường, rồi lại đá bay kiếm của hắn xuống dưới giường theo. Bên ngoài vang lên tiếng đá cửa, Dạ Đàm vội ngồi xuống cái giường bằng đá.
Thiếu Điển Lạt Mục quả nhiên chạy trở về, hắn bước nhanh đi tới, hai tay nắm lấy vai Dạ Đàm, hỏi: "Mới vừa nghe thấy tiếng nổ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ờm......" Dạ Đàm nói, "Vừa rồi có thích khách tới giết ngươi, nhưng mà thấy ngươi không có ở đây, hắn đã đi rồi." Thiếu Điển Lạt Mục khẽ giật mình, Dạ Đàm vội vã bổ sung: "Bởi vì vô cùng tức giận, cho nên trước khi rời đi, hắn đánh nát cái bàn ở ngoài sân."
Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Đúng lúc này, Mai Hữu Cầm ở dưới giường ló đầu ra, muốn bò ra ngoài. Dạ Đàm đành phải dùng sức bước qua một bước, đạp hắn ngất xỉu. Lúc đạp vào đầu hắn, cả người nàng đổ về phía trước, vừa vặn ngã vào ngực Thiếu Điển Lạt Mục. Cơ thể Thiếu Điển Lạt Mục cứng đờ, Dạ Đàm không còn cách nào khác, chỉ có thể tựa đầu vào trước ngực Thiếu Điển Lạt Mục, vừa cản trở tầm mắt của hắn, vừa dùng sức đá Mai Hữu Cầm trở về gầm giường.
Thiếu Điển Lạt Mục có chút cảm giác, muốn hướng xuống xem, Dạ Đàm vội rúc vào ngực hắn, kiên trì đến cùng nói: "Ta không sao hết. Chỉ là hắn rất hung ác, người ta cũng sợ hãi." Giọng nàng yểu điệu vô lực, Man Man nghe tới muốn chết.
"Là lỗi của ta, không nên để ngươi một mình ở đây. Chuyện như vậy, sau này sẽ không có nữa đâu." Thiếu Điển Lạt Mục vỗ vỗ lưng nàng, từ trong lòng lấy ra một hộp thuốc trị bỏng nhỏ, cầm đầu ngón tay nàng, vụng về bôi thuốc cho nàng —— hắn vẫn chưa quen với cái bao tay Thiên Quang lăng này.
Đầu ngón tay Dạ Đàm, kỳ thực ngay cả da cũng chưa bong miếng nào, nhưng vẻ mặt hắn lại cực kỳ nghiêm túc, giống như thương thế kia là một cái gì đó thực sự khó lường. Sau khi bôi xong, còn nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
Man Man đều nhìn không nổi nữa —— đau cái gì chứ! Chỉ bị bỏng có một chút như vậy, nếu ngươi có đi tới tối mới về, nàng cũng chẳng sao hết!
Dạ Đàm để mặc cho Thiếu Điển Lạt Mục thổi một hồi, trong lòng lại vô cùng nôn nóng —— làm sao đem Mai Hữu Cầm ra ngoài đây? Có rồi! Thiếu Điển Lạt Mục thích uống rượu, ta chuốc say hắn, không phải có thể đưa Mai Hữu Cầm đi được rồi sao?
Ôi, bản công chúa thực sự là thông minh sáng suốt, trí kế vô song!
Thế nên nàng nói: "Lạt Mục, ta uống rượu cùng ngươi nhé?"
"Uống rượu?" Thiếu Điển Lạt Mục hơi ngẩn người, không biết vì sao nàng lại đột nhiên muốn uống rượu. Hắn nói: "Được."
Lúc này, Yêu tộc, đồi núi đá hoang. Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ là bị đánh thức.
"Thanh Hành quân, cứu mạng với!" Một cọng tỏi non tiến đến bên tai hắn, gần như là thét chói tai.
Thanh Hành quân thực sự là không hiểu, một cọng tỏi non nhỏ như vậy, sao có thể phát ra thứ tiếng chói tai như thế. Giống như hắn cũng không biết mình vì sao lại ở chỗ này. Đầu còn có chút mê man, hắn ngồi dậy.
Khối thiên thạch kia của huynh trưởng đâu? Mình bị hắn bỏ thuốc mê ngất xỉu, sau đó thì sao? Hắn cúi đầu, thấy trên người mình có nhiều hơn một cái áo bào. Cái này từ đâu ra? Hắn kéo kéo cái áo choàng, phát hiện dưới thân còn có một cái giường gỗ. Rất hiển nhiên, hắn là bị ca hắn ném ra ngoài cùng với cả cái giường.
—— đây là có bao nhiêu ghét bỏ!
Hắn đang không nói gì, cọng tỏi non kia đã bắt đầu khóc rồi: "Nhị điện hạ, ngài nhất định phải cứu tiểu Hồ Tuy nhà chúng tôi! Ngũ Tân tộc thật vất vả mới sinh ra một đứa nhỏ có tiền đồ như vậy, không thể bị kẻ gian hại chết được!"
Thanh Hành quân lúc này mới phục hồi tinh thần, nói: "Hồ Tuy?" Hắn hơn nửa ngày mới nhớ ra tiểu tiên nga kia, nói, "Cô ấy không phải đang ở Thiên Ba viện sao?"
Cọng tỏi non gấp đến độ lay hắn: "Có người muốn hại chết con bé rồi!!"
Thanh Hành quân định lại đi tìm khối thiên thạch ở Đào Yêu các kia, nhưng dù sao thì tính mạng của Hồ Tuy cũng đang gặp nguy hiểm.
Hắn hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
Cọng tỏi non kia chính là tộc trưởng Hồ Toán của Ngũ Tân tộc, hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể như thế nào cũng phải khóc xin Thanh Hành quân. Nhưng không thể ngờ được, Thanh Hành quân vậy mà lại đồng ý ngay lập tức. Hắn ngược lại có chút do dự —— vị điện hạ này, tuy nói luôn núp ở phía sau huynh trưởng, không có hào quang, nhưng hắn vẫn là nhi tử ruột của Thần đế bệ hạ! Đây là thân phận tôn quý cỡ nào chứ?
Nhưng hôm nay, chỉ vì nghe nói một tiểu tiên nga nho nhỏ gặp nạn, mà hắn lại cũng không hề từ chối.
Hồ Toán nói: "Điện hạ......"
Thanh Hành quân nói: "Đã là tính mạng bị đe dọa, hãy nhanh chóng dẫn đường, đừng chậm trì hoãn nữa."
Hồ Toán đi trước dẫn đường, nói: "Phải...... phải"
—— bao lâu nay, Thần tộc Thiên giới luôn tán dương Huyền Thương quân, nhưng kỳ thực vị Thanh Hành quân này, cũng là một người hiền đức đấy chứ.