"Chỉ là?" Huyền Thương quân không hề thích ấp a ấp úng. Phi Trì vội vã nói: "Chỉ là Khánh Kị công tử nghe nói công chúa tư chất xuất chúng, ép buộc công chúa đối luyện thử chiêu."
"Khánh Kị?" Huyền Thương quân nhíu mày, "Giáo Nhu Thăng Thiên chính là thuật pháp lấy tu vi sử dụng, Khánh Kị hơn sáu trăm tuổi, sao còn không biết xấu hổ mà tỷ thí cùng nàng? Nàng vẫn ổn chứ?"
Hàn Mặc bên cạnh nói: "Công chúa bị ngã một cái."
Huyền Thương quân ngay cả sắc mặt cũng đều âm u xuống, Phi Trì trừng mắt nhìn Hàn Mặc một cái —— nói năng chẳng có chút khéo léo nào hết. Hắn vội nói: "Cũng may công chúa tuy rằng thua, nhưng không tức giận cho lắm. Buổi chiều khảo hạch còn được Giáp đẳng nữa. Văn Xương đế quân rất vui, thậm chí mang cả sách pháp chính tay mình viết thưởng cho nàng, còn tự mình bù lại bài học cho công chúa."
Nhưng mà lời bổ sung của hắn, hiển nhiên không thể hóa giải mây đen giữa mày quân thượng nhà mình. Huyền Thương quân nói: "Các ngươi nếu đã biết tin tức, vì sao không ngăn nó lại?"
Chuyện này......
Phi Trì và Hàn Mặc đều quỳ xuống, Hàn Mặc nói: "Đều là chúng tiểu nhân sơ suất, xin quân thượng giáng tội. Nhưng vẫn xin quân thượng đừng tính toán với Khánh Kị công tử, dù sao thì với thân phận của quân thượng, nếu xảy ra tranh chấp với hắn, thực sự rất mất mặt Thiên giới. Hơn nữa, còn có thể truyền ra lời đồn bao che khuyết điểm, chỉ sợ sẽ khiến người khác chê cười."
Huyền Thương quân vừa nghĩ đến Dạ Đàm té ngã một cái, trong lòng liền như có đá tảng đè ép, trầm giọng nói: "Nàng tuổi tác vẫn còn nhỏ, tu vi nông cạn, lại xuất thân Nhân tộc. Nếu bản quân cứ mặc kệ như thế, sau này chẳng phải sẽ để cho người khác lăng nhục sao?!"
Ách...... Không đến mức như vậy đâu. Vị công chúa đó của người, nàng không gây chuyện đã là cảm tạ trời đất rồi. Hàn Mặc và Phi Trì liếc mắt nhìn nhau —— từ xưa đến nay, Thiếu Điển thị đều tự xưng xử sự công bằng, cũng không bao che khuyết điểm.
Chẳng những không bao che khuyết điểm, mà thậm chí bọn họ còn quản thúc nội bộ càng thêm nghiêm khắc. Khi các đời Thần hậu đi học ở Thượng Thư Nang, mọi thứ đều phải thận trọng. Cho dù có bị ủy khuất, Thiếu Điển thị cho đến bây giờ vẫn là có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm. Chưa bao giờ chỉ vì Thiên phi nhà mình bị ủy khuất mà trách cứ bất kì kẻ nào. Sợ thanh danh bị hạ xuống là thiên vị.
Vì thế, ngay cả Khánh Kị cũng không hề cho rằng đắc tội Dạ Đàm có gì đặc biệt hơn người khác.
Phi Trì nhỏ giọng nói: "Quân thượng tính toán với Khánh Kị, đương nhiên là có mất thân phận. Nhưng...... Nghe nói, lão tổ Nguyên Chiểu thượng tiên của tộc Thủy Trạch hôm nay xuất quan......"
Huyền Thương quân cúi đầu quét mắt liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Tốt lắm!"
Lôi Hạ trạch.
Trạch thần Ủy Xà cùng Khánh Kị công tử mang theo trạch tinh to to nhỏ nhỏ đứng cúi đầu, chỉ còn chờ lão tổ nhà mình xuất quan.
Ở chỗ sâu của đầm lầy trước mắt một đạo thanh quang bốc lên, Ủy Xà và Khánh Kị dẫn đám người quỳ xuống: "Cung nghênh lão tổ xuất quan."
Nguyên Chiểu thượng tiên áo trắng mày trắng, nhìn một đám con cháu, nét mặt ông tươi cười, vừa định nói chuyện, đột nhiên trông lên không trung, biến sắc: "Quân, quân thượng?!"
Ông quỳ rạp xuống đất, Trạch thần Ủy Xà và Khánh Kị công tử cùng quay đầu lại, chỉ thấy trăng sáng đầy trời như đống tuyết. Bên trong ánh trăng, một bóng hình trắng như tuyết ngưng tụ ánh sáng rực rỡ của vầng trăng, tay áo nhuộm tinh hoa trời đất. Một chúng trạch tinh cuống quýt yết kiến.
Huyền Thương mặt không đổi sắc, bên cạnh hắn, Phi Trì cao giọng nói: "Nguyên Chiểu thượng tiên, quân thượng hôm nay mới thông suốt một chiêu thuật pháp, đêm khuya đến đây, mời Nguyên Chiểu thượng tiên chỉ giáo."
Nguyên Chiểu thượng tiên được sủng mà lo sợ: "Cái này...... tiểu tiên lại có vinh hạnh như vậy ư?"
Phi Trì quét mắt liếc ông ta một cái, khóe mắt dừng lại trên người Khánh Kị, nói: "Nguyên Chiểu thượng tiên không cần đa lễ, mời đi."
Nguyên Chiểu thượng tiên, tuy là lão tổ của Thủy Trạch nhất tộc, nhưng nếu luận tư chất tu vi, ông sao có thể so được với Huyền Thương quân?
Quả nhiên, Huyền Thương quân bấm tay phải niệm thần chú, các trạch tinh không hề cảm thấy gì, chỉ riêng Nguyên Chiểu thượng tiên chân trái vấp chân phải, bỗng té vào bên trong một vùng đầm lầy. Ông một thân bùn dơ, vẻ mặt hoang mang mà đứng lên, Huyền Thương quân lại chẳng nói câu nào, bồng bềnh lướt đi.
Nguyên Chiểu thượng tiên dẫn cả đàn con cháu muốn đập vỡ đầu, cũng không hiểu được quân thượng vì cái gì đêm khuya đến đây, chỉ để đánh ngã mình một cái. Ông nói: "Pháp thuật vừa rồi quân thượng sử dụng, chính là một chiêu tương đối cơ bản trong pháp thuật hệ mộc, tên là Giáo Nhu Thăng Thiên. Thuật pháp này, quả thực là lấy tu vi giành lợi thế, không có chỗ nào ảo diệu hết......"
Bên cạnh, Khánh Kị mặt mũi trắng bệch.
Nhưng tìm không ra dụng ý của quân thượng, một đám trạch tinh mỗi người đều thấp thỏm không yên, ai dám rời đi?