Mục lục
Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối bàn tiệc, Triều Phong một mình uống rượu.

Bên cạnh, thỉnh thoảng có pháp bảo của ma tướng cọ qua người Thanh Quỳ, nàng căn bản không về được chỗ ngồi của mình, chỉ có thể cuống quýt tránh né, thiếu chút nữa đã vấp phải y phục của chính mình. Chư ma thấy nàng chật vật nhảy lên tránh né, tên nào cũng cười hô hố.

Cốc Hải Triều chạm ngón cái tay trái vào đầu vỏ kiếm, định rút kiếm ra. Triều Phong hỏi: "Làm gì vậy?"

Cốc Hải Triều trầm giọng nói: "Ma tộc tất nhiên lấy sự dũng cảm làm vinh quang, nhưng không nên trêu chọc một nữ tử nhân gian như thế. Huống chi nàng còn là Ma phi tương lai."

Triều Phong ngạc nhiên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Chỉ vì như thế thôi sao? Ngươi liền định như vậy mà rút kiếm giết người, anh hùng cứu mỹ nhân à?" Hắn nhìn về phía Ma hậu, lại cười khẽ: "Cốc Hải Triều, thứ nằm ở trên cổ người khác gọi là đầu óc, còn thứ nằm trên cổ ngươi chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch."

Cốc Hải Triều phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, Triều Phong khẽ hớp một ngụm rượu trong ly, thản nhiên nói: "Ngươi quên mình phục vụ cho ta à, nếu ngươi ra tay, phụ tôn sẽ hoài nghi ta ham muốn vị Ma tộc trữ phi này. Đừng quên, nàng vốn là do ta tiến cử đấy."

Cốc Hải Triều lại liếc mắt nhìn Ma hậu đang im lặng mỉm cười bên kia một cái, nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa tuôn ra. Ma tôn đối với vị Tam điện hạ này đã cực kỳ không thích, chính mình xém chút nữa vì hắn mà rước hoạ vào thân.

Hắn không nói nữa.

Triều Phong nói: "Nhưng mà ngươi có lòng cứu mỹ nhân như vậy, vẫn xem như là đáng giữ lại một chút." Hắn bưng ly rượu đứng dậy, đi tới bên cạnh Đại tế tư của Ma tộc Tương Liễu, Tương Liễu đang cùng mấy trưởng lão Ma tộc nói chuyện. Thấy hắn tiến tới, không khỏi cau mày.

Triều Phong tuy gặp phải ánh mắt xem thường, nhưng cũng không bận tâm, nói: "Tế tư, Triều Phong có chút việc nhỏ, muốn phiền lão nhân gia người giúp đỡ."

Đối diện với sử quan cao cấp của Ma tộc chỉ là một hoàng tử bị giáng xuống làm thám báo, Tương Liễu hiển nhiên cực kì không muốn phản ứng: "Chuyện gì?"

Triều Phong ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói: "Thật không dám giấu diếm, gần đây hao tổn tinh thần và sức lực vì mỹ nhân, có phần làm cho người ta cảm thấy lực bất tòng tâm. Nghe nói vị công chúa này y thuật cao thâm, có sở trường về điều dưỡng thân thể, khiến nam tử hùng phong đại chấn, một đêm ôm mười nữ nhân đều không thành vấn đề. Lời nói của ta không có trọng lượng, với vị công chúa này cũng không có qua lại. Không thể so với Tương Liễu tế tư quyền cao chức trọng. Tương Liễu tế tư có thể giúp đỡ, thay ta tiếp cận Dạ Đàm công chúa này...... xin một phương thuốc không?"

"Hoang đường! Tam điện hạ còn dám nhiều lời nữa thì đừng trách ta báo cáo với Ma tôn!" Tương Liễu không lưu tình chút nào mà liền đuổi hắn đi. Thế nhưng sau khi hắn đi, ánh mắt của mấy trưởng lão Ma tộc bắt đầu có điểm vi diệu.

Sau một lúc, Đại tế tư Ma tộc Tương Liễu tự mình tiến lên, xuyên qua đống pháp bảo cùng khí kình của chư ma đi tới bên cạnh Thanh Quỳ.

"Công chúa mới tới Ma tộc, tục lệ có khác cũng là chuyện bình thường. Vẫn nên đi trước đáp lễ đi." Hắn dẫn Thanh Quỳ đi xuyên qua đám Ma tộc đang điên cuồng đánh nhau, đưa nàng về lại chỗ ngồi ở phía mép bàn.

......

Thùy Hồng điện.

Lúc Bích Khung tiên tử đi vào, liền nghe thấy tiếng một nữ tử đang đọc sách. Nữ tử? Đọc sách? Bích Khung nhíu mày —— Thùy Hồng điện không phải không có tiên tì hay sao?

Nàng bước vào trong, chỉ thấy cả Thùy Hồng điện không vướng bụi trần. Huyền Thương quân ngồi ở phía trên, đang lật xem bản đồ thủy vực ở nhân gian. Mà ở giữa điện, trước Tố Nguyên Kính, có một thiếu nữ ngồi xếp bằng, đang đọc thiên quy.

Nàng ta tóc đen mượt như thác nước, xiêm y màu tím sẫm, đúng thật là nét chấm phá trong trẻo mà nồng đậm nhất trong chốn cung điện lạnh lẽo này.

Không cần nói cũng biết nàng là ai.

—— chính là Thanh Quỳ công chúa đến từ nhân gian kia.

Trong mắt Bích Khung chợt lóe lên lửa giận rồi biến mất, nàng ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân, nhưng ngay cả chuyện học thiên quy cũng được phép nán lại trong Thuỳ Hồng điện. Mà chính mình, chỉ có thể bị phái đến Thiên Quyền cung của Văn Khúc tinh quân ở tít đằng xa.

Nàng đi tới trong điện, quỳ xuống hành lễ: "Bích Khung tham kiến sư tôn."

Ở phía trước Tố Nguyên Kính, Dạ Đàm cầm quạt lông vũ, vừa mới liếc mắt nhìn lướt qua Bích Khung, Huyền Thương quân đã đập nhẹ cái chặn giấy: "Chuyên tâm đọc đi!"

Dạ Đàm phẫn nộ mà thu hồi ánh mắt, nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể lớn tiếng đọc: "Thiên quy lệnh cấm điều thứ ba, không được tự ý hạ phàm." Phía dưới còn có vài quy tắc chi tiết, nàng đọc từng cái lên, "Thượng thần rời khỏi Thiên giới, cần phải tới Tinh Tú thính báo cáo đầy đủ, được Thần Quân phê chuẩn, sắp xếp phạm vi lệnh cũng như quy định thời gian trở về......"

Ai lại nhàm chán như vậy, sao lại dong dài một đống chữ như thế!!

Nàng đọc đến muốn ngủ gà ngủ gật, Huyền Thương quân hỏi Bích Khung: "Văn Khúc chăm sóc có ổn thoả không?"

Bích Khung quỳ trên mặt đất, hai mắt chỉ có thể thoáng thấy mơ hồ giày lụa của hắn. Nàng nói: "Hồi bẩm sư tôn, Văn Khúc sư huynh vô cùng cẩn thận chu đáo, Bích Khung đều đã thu xếp ổn thoả mọi thứ, không thiếu bất cứ cái gì. Lúc này đến, vốn là muốn tìm Thanh Quỳ công chúa bầu bạn."

Huyền Thương quân nói: "Không cần."

Bích Khung nói: "Sư tôn. Công chúa mới tới, nhất định không quen với thiên quy lệnh cấm, nếu đệ tử kèm nàng học, cũng có thể giúp đỡ cho sư tôn."

Dạ Đàm vừa nghe thấy, tức khắc sôi nổi lên gấp trăm lần: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ta cảm thấy tiểu đệ tử này của ngươi nói đúng đó! Nếu không thì ngươi cũng đừng vất vả như vậy, cứ để nàng giúp ta......"

Nàng ta tiếp sau nói cái gì, Bích Khung cũng không nghe vào tai —— nàng ta lại có thể gọi thẳng tên huý của quân thượng!!

Nhưng mà Huyền Thương quân ngồi phía trên không thịnh nộ như trong tưởng tượng, chỉ đáp: "Lắm lời."

Dạ Đàm buộc phải một lần nữa lớn tiếng đọc: "Thiên quy lệnh cấm điều thứ tư, không được vô cớ sát sinh......"

Huyền Thương quân cúi đầu tiếp tục lật xem tấm bản đồ bằng da dê, nói: "Nếu không có việc gì thì lui ra đi. Văn Khúc đại sư huynh sẽ dạy ngươi pháp thuật căn bản. Phải học tập và rèn luyện thật tốt."

Bích Khung không cam lòng mà đứng dậy, nhìn về phía "Thanh Quỳ công chúa" đang ngồi cạnh Tố Nguyên Kính, nhỏ giọng nói: "Ta lần sau lại đến tìm ngươi chơi."

Dứt lời, nàng nhanh chóng rời khỏi Thuỳ Hồng điện.

Dạ Đàm bị thiên quy tra tấn đến muốn chết, căn bản không để ý tới, chỉ nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm, thực ra ta cũng không cần nhất định phải học thuộc thiên quy đâu đúng không? Ngươi chỉ cần phái cho ta một tiểu tiên nga đã được học, đi theo bên cạnh nhắc nhở ta không phải được rồi sao?"

Huyền Thương quân nói: "Đạo trời bao la, người người muốn nhanh chóng tiếp cận, mặc dù rất khó để đạt được. Đừng có dùng mấy trò khôn vặt đó nữa."

Dạ Đàm ca thán một tiếng: "Nghe ngươi nói chuyện, ta thật muốn đâm đầu chết quách đi cho xong. Nếu không thì để ta trở về Thiên Ba viện học đi? Ta nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, thực sự là cái gì cũng không nhớ được."

Huyền Thương quân nói: "Ngươi muốn chạy trốn." Dạ Đàm không đáp, hắn quan sát thủy vực mới xuất hiện trên bản đồ da dê, cầm bút vẽ một vòng tròn, giúp Long Vương phân chia ranh giới. Thuận miệng hỏi: "Vì sao?"

Hả...... Dạ Đàm nói: "Ta...... Ta nhớ phụ vương. Đúng! Ta nhớ phụ vương của ta! Mẫu phi ta mất sớm từ khi ta còn nhỏ, ta muốn ở lại bên cạnh phụ vương tận hiếu."

Nàng vừa nói ra lời này, Man Man đã phụt cười ra tiếng —— nếu ngươi không hiếu thuận, Li Quang Dương dự là còn có thể sống thọ thêm vài năm và ra đi thanh thản. Ngươi mà thực sự ở lại bên cạnh ông ta tận hiếu, ta đồ rằng ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ông ta.

Nhưng ngay cả một cái lý do nhạt nhẽo nhảm nhí như vậy, Huyền Thương quân lại tin bảy, tám phần.

Nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ nhân gian, năm nay mới mười lăm tuổi. Nhớ người cha cưng chiều mình từ nhỏ, đương nhiên rồi.

Hắn thành khẩn mà nói: "Những ràng buộc ở cõi trần, chặt đứt được mới tốt. Nhân tộc tuổi thọ ngắn ngủi, sinh mệnh như phù du, tình cảm tồn tại chỉ trong nháy mắt. Năm tháng dài đằng đẵng sau này, tình thân sớm hay muộn gì đều phải vứt bỏ."

Nhưng mà những đạo lý lớn này, làm sao có thể thuyết phục Dạ Đàm? Nàng tức giận, nói: "Sinh mệnh ngắn ngủi thì liền vứt bỏ? Vậy ngươi dù sao cũng phải chết, ta có thể liền bây giờ bóp chết ngươi được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK