Thiên giới, Bồng Lai.
Bốn tộc Thần, Ma, Nhân, Yêu tề tựu chung một chỗ, vẫn chưa rút đi.
Đám người Thiếu Điển Tiêu Y còn đang bàn bạc đối sách bắt giết Đông Khâu Xu và Địa Mạch Tử Chi, đột nhiên, bên ngoài có binh sĩ báo lại: "Bệ hạ, Li Quang Dạ Đàm đã quay lại Thiên giới!"
"Cái gì?" Thiếu Điển Tiêu Y, Viêm Phương, Đế Chùy, thậm chí là đám người Nguyện Bất Văn đều cả kinh. Viêm Phương hỏi: "Chỉ có một mình yêu nữ đó thôi á?"
Thiên binh đáp: "Tuy rằng chỉ một mình cô ta, nhưng phía sau cô ta có một cái tà ảnh rất lớn, hình dạng nhìn giống như là Đông Khâu Xu, lại rất cao lớn."
Bên cạnh, Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đông Khâu Xu cho nó mượn sức mạnh nguyên thần đấy."
Đế Chùy vừa nghe thấy cái tên Dạ Đàm liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông hỏi: "Cô ta thực sự là vô cùng to gan! Ai sẽ xuất binh đánh cô ta, bắt cô ta về đây hả?!"
Trong đám người, Triều Phong âm thầm lo lắng, hắn nhìn lướt qua một góc. Huyền Thương quân ngồi dựa vào vách tường. Hắn luôn mang dáng vẻ đứng đắn, cho dù có bị thương nặng như thế nào, cũng hiếm khi trông suy yếu tiều tụy như vậy. Thế nhưng hôm nay, Tứ giới tề tựu, hắn lại từ đầu chí cuối không nói một lời nào.
Đám người yên tĩnh trong chốc lát, không ai nói chuyện.
Li Quang Dạ Đàm mới bao nhiêu tuổi? Luận bối phận lẫn thân phận, nàng chẳng là cái gì ở Tứ giới này cả.
Những đại năng ở đây tu vi thâm hậu, đa số đều có bối phận cực cao. Giao thủ với nàng, đánh thắng cũng chả vẻ vang gì.
Lỡ như không cẩn thận mà thất bại...... thì cũng có thể quá nở mày nở mặt rồi.
Mà những người có bối phận thấp ngược lại muốn thử xem sao, nhưng hiện tại phía sau Dạ Đàm có tà ảnh của Đông Khâu Xu, ai biết có bao nhiêu sức mạnh?
Bọn họ đi không phải là chịu chết sao?
Trong điện yên lặng đến xấu hổ.
Đại hoàng tử Ma tộc Ô Đại luôn luôn thiếu kiên nhẫn, lúc này hắn vung hai lưỡi búa lên, sắp nói gì đó. Nhưng mà chưa kịp nói, đã bị Triều Phong đè lại. Hắn quay đầu lại nhìn tam đệ của mình, nhất thời khó hiểu.
Triều Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng nói gì hết."
—— người khác có lẽ không biết, nhưng Ma tộc thì bất kể như thế nào cũng không thể xuất chiến vào lúc này được. Dạ Đàm có thể hấp thụ ma khí, lúc này lại có tà ảnh của Đông Khâu Xu trợ uy, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện đối đầu với nàng.
Con người hắn, luôn không quan tâm sống chết của người khác, nhất là mấy huynh đệ của mình.
Thế nhưng đến hôm nay, hắn lại ra tay ngăn cản quyết định tự dâng đầu này của Ô Đại.
—— đi theo Thanh Quỳ lâu ngày, bổn tọa cũng trở nên cao thượng rồi. Tam điện hạ thở dài một hơi.
Vì thế trong điện, vẫn im lặng bối rối như cũ.
Cuối cùng, trong góc phòng, Huyền Thương quân nói: "Ta đi vậy."
Tất cả ánh mắt đều di chuyển sang đây, hắn vịn vách tường đứng lên, nhưng mới vừa động nhẹ như vậy, miệng vết thương lại bắt đầu đổ máu. Càn Khôn Pháp Tổ cũng nhịn không được mà do dự, nói: "Thương thế của ngươi......"
Huyền Thương quân nhàn nhạt nói: "Không sao."
Thiếu Điển Tiêu Y tuy rằng làm mặt lạnh, nhưng rốt cuộc vẫn quan tâm trưởng tử của mình, trầm giọng nói: "Mặc dù cô ta chỉ đến đây một mình, nhưng tà ảnh phía sau không thể xem thường. Viễn Tụ, con đi cùng huynh trưởng đi."
Thanh Hành quân bị điểm mặt gọi tên vội đứng dậy, vết thương trên người hắn thực ra vẫn chưa khỏi hẳn. Nhưng so với huynh trưởng, hắn vẫn bình phục tốt hơn rất nhiều. Hắn nói: "Vâng."
Dứt lời hắn định đỡ Huyền Thương quân, không ngờ Huyền Thương quân lại lạnh lùng đẩy hắn ra, chỉ nói một câu: "Không cần."
Nói xong, hắn một mình ra khỏi Bồng Lai cung giáng.
Mọi người đều kinh hãi —— hắn bước chân không vững, đi đứng còn khó khăn, làm sao chống lại được tà ảnh của Đông Khâu Xu?
Không ai nói chuyện, nhưng trong lòng mọi người đều vã mồ hôi hột. Nếu Huyền Thương quân bị nha đầu đó đánh chết, vậy chỉ sợ nó sẽ trở thành một đòn đau giáng vào ý chí chiến đấu của trời đất Tứ giới.
Đến cả Càn Khôn Pháp Tổ cũng nhịn không được, nhỏ giọng đề nghị với Thiếu Điển Tiêu Y: "Hay là cứ để bần đạo đi trước cho ổn thỏa."
Nhưng Huyền Thương quân lại hoàn toàn không đếm xỉa đến sự lo lắng của mọi người. Cửa điện Bồng Lai cung giáng mở ra, hắn đạp lên mây khói mênh mông, dọc theo bậc thang dài màu xanh ngọc đi xuống dưới. Cả người hắn trắng như tuyết, ám văn sao trời vốn đã cao thượng lãnh ngạo.
Chỉ là hiện tại, giữa màu trắng đó nở ra hoa, đỏ đến chói mắt.
Dạ Đàm đang đứng ở dưới thang trời, mỗi một bước của hắn đều giống như đạp vào lòng của chính mình, động đến bụi bặm vô tận.
Hắn vẫn đang bị thương, miệng vết thương còn đang chảy máu, là chưa chữa trị sao? Dạ Đàm dời ánh mắt đi, sự nhếch nhác của nàng rơi vào trong mắt trời đất Tứ giới, lại không có một ai chê cười nàng —— tà ảnh của Đông Khâu Xu ở phía sau giống như một đám mây đen, đen kịt mà đè áp trong lòng mọi người.
Rốt cuộc, nàng mở miệng nói: "Giao mẫu tử Tuyết Khuynh Tâm ra, sẽ miễn chiến."
Phía trên thang mây, Huyền Thương quân cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Dạ Đàm không dám nhìn thẳng hắn, tự nhiên cũng không biết ánh nhìn đó là như thế nào.
Nỗi đau bị Nam Minh Ly Hỏa thiêu cháy đều đã tê liệt, nàng hô lên một câu này, Tứ giới hiển nhiên tức giận mắng một trận, nhưng không ai tiến lên. Chỉ có Huyền Thương quân đứng ở trên thang mây, áo dài lay động, tay áo tung bay. Hắn cho dù bị thương nặng, cũng vẫn kiên định không tỳ vết. Kiên định đến giống như có thể khơi dậy vũ trụ hồng hoang, không tỳ vết đến không nhiễm một hạt bụi nhỏ, tựa như viên ngọc bích đẹp tuyệt thế.
Lời của Dạ Đàm không được hồi đáp, nàng chỉ có thể cố lấy dũng khí nhìn qua.
Huyền Thương quân giơ tay lên, Dạ Đàm cảnh giác mà lùi về phía sau một bước. Tà ảnh màu xám phía sau nàng ở trong gió mát tụ tụ tán tán, giống như một cơn ác mộng khiến cho người ta muốn xua đi cũng không được.
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Huyền Thương quân sắp bày ra một loại thuật pháp tuyệt thế nào đó, Huyền Thương quân dùng ngón tay thay bút, vẽ lên không trung một đạo pháp trận.
Ở trong hư không vô tận, hắn nhúng mây vàng làm mực. Pháp trận đầu tiên giống như một bàn cờ, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều nhận ra —— đó là một cái bàn sao. Hơn nữa còn là một cái tinh tú đồ đơn giản nhất trên đời.
Chỉ cần xếp những ngôi sao vào đúng phương hướng của nó là được.
...... Đây là ý gì?
Mọi người dù có xem xét kỹ lưỡng đến đâu, cũng không phân rõ được huyền cơ trong đó.
Pháp trận dành cho một đứa trẻ ba tuổi ở Thiên giới này, Huyền Thương quân lại đặt nó ở đây, phải chăng là cố ý thả yêu nữ đó vào Bồng Lai?! Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nửa tin nửa ngờ. Thiếu Điển Tiêu Y lại giận tím mặt, phẫn nộ hỏi: "Lẽ nào nghiệt tử này vẫn còn mê muội sắc đẹp của Li Quang Dạ Đàm, cố ý thông đồng với địch sao?!"
Không ai trả lời ông, mọi người nín thở, không dám thở mạnh ra.
Chỉ có Dạ Đàm tức nổ phổi với pháp trận trước mặt này! Nàng hiện tại có sức mạnh tà ảnh của Đông Khâu Xu, pháp trận cao minh gì nàng đều có thể một chưởng đánh nổ nát. Mà bức vẽ của Huyền Thương quân, lại là pháp trận ở cấp thấp nhất.
—— không chỉ ở cấp thấp nhất, mà nàng còn biết pháp trận này, không chỉ biết, Huyền Thương quân còn từng làm riêng cho nàng một cái bàn sao, mỗi một hạt sao ô vuông đều ghi rõ ký hiệu, xem như bài tập, giao cho nàng ghép lại nguyên vẹn.
Nhưng...... bài tập đó đương nhiên là không có làm!
Bây giờ nàng lại đang đứng ở phía trước bức vẽ bàn sao như trò trẻ con này, trợn mắt há hốc mồm.
Danh Sách Chương: