Mục lục
Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Quỷ hạng, phòng xá sụp đổ, bụi bặm dày đặc.

Ma hậu bị gỗ mục vướng chân, ngay cả giày cũng rơi mất một chiếc nhưng vẫn mù mờ không cảm thấy. Bà nhìn chằm chằm vào thi thể máu thịt lẫn lộn trong viện, hơn nửa ngày mới chậm rãi đến gần. Bà cúi người xuống, đầu ngón tay run rẩy gạt mái tóc lộn xộn trên thi thể, lộ ra khuôn mặt trương phình biến dạng.

Cho dù là ngũ quan vặn vẹo, nhưng bà vẫn liếc mắt nhận ra được —— đúng là con trai của bà, Đỉnh Vân.

Môi bà run rẩy, hồi lâu cũng không phát ra được một âm thanh nào. Bà chậm rãi lau đi vết máu trên miệng Đỉnh Vân, máu kia cũng đã lạnh ngắt, xa lạ khiến người khác sợ hãi.

"Đỉnh Vân...... con ngồi dậy đi, con đừng dọa mẫu hậu......" Giọng của bà rất nhẹ, tựa như sợ làm bừng tỉnh thứ gì. Cũng không có cái gì có thể được bừng tỉnh. Ma hậu Anh Chiêu ôm lấy đầu của Đỉnh Vân, để cho hắn tựa vào trong lòng mình, "Không thể có chuyện này được, ta nhất định là đang nằm mơ...... nhất định là mơ......"

Bà vuốt ve mặt của Đỉnh Vân, sau đó chăm chú xem xét máu trên tay mình.

"Đây không phải mơ......" Bà vùi đầu vào thi thể đã lạnh như băng của Đỉnh Vân, thật lâu sau, phát ra một tiếng kêu rên của loại dã thú sắp chết, "Đây không phải mơ...... Đỉnh Vân!"

Nước mắt của bà lúc này mới mãnh liệt kéo đến, thống khổ tầng tầng chồng chất, cuối cùng đều chuyển hóa thành thù hận: "Tuyết Khuynh Tâm, Triều Phong, bản cung phải bác bì tuyên thảo (*) mẫu tử các ngươi, nghiền xương thành tro!"

(*) bác bì tuyên thảo: là một cách tra tấn trong luật nhà Minh, lột da người hoàn toàn, đóng thành túi, chất đầy rơm và treo để trưng bày công khai.

Phía dưới Quỷ Anh cốc, xương trắng ngang dọc.

Dạ Đàm tưởng rằng mình đã chết.

Mỗi một chỗ trên người đều đau, nàng ho khan một tiếng, máu liền theo mỗi một lỗ chân lông thấm ra ngoài, ở trên da thịt ngưng kết thành giọt. Không khí vào phổi, giống như thứ gai thép. Nàng dùng hết sức lực cũng không thể nào mở mắt ra được.

Một sợi ma khí giống như suối ngọt, rót vào trong cơ thể nàng. Nàng mở choàng mắt, thấy Cốc Hải Triều mặt mày vô cảm.

Cách đó không xa, Triều Phong ôm Thanh Quỳ, đang rửa sạch chỗ trúng tên cho nàng. Dạ Đàm há miệng thở dốc, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Nàng đành phải dùng tay chỉ chỉ Thanh Quỳ. Cốc Hải Triều nói: "Tình hình không tốt."

Dạ Đàm dùng hết toàn lực di chuyển đến trước mặt Thanh Quỳ, mặt nàng trắng như tờ giấy, ma khí xâm nhập, khiến cho miệng vết thương của nàng bất kể như thế nào cũng không thể cầm máu được. Nếu không phải lồng ngực có chút phập phồng, Dạ Đàm tưởng chừng như hoài nghi nàng đã chết rồi.

"Nàng ấy không phải phàm nhân, chân thân của tỷ muội các ngươi rốt cuộc là cái gì?" Mắt Triều Phong đỏ bừng, "Ta phải tìm ai mới có thể cứu nàng ấy?"

Dạ Đàm đứng lên, nói: "Có người có thể...... Đông Khâu Xu. Ta đi tìm ông ta."

"Đông Khâu Xu?" Cốc Hải Triều nhíu mày, vị đại năng Tứ giới tiếng tăm bậc nhất này, hắn đương nhiên có biết. Hắn nói: "Ông ta xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định, ngươi đi đâu tìm ông ta chứ? Tàng Thức hải sao?"

Dạ Đàm lắc đầu: "Ông ta không ở Tàng Thức hải, các ngươi ở đây chờ ta."

Nàng nghiêng ngả lảo đảo mà đứng lên, đi thẳng tới miệng cốc. Cả Quỷ Anh cốc, dây leo quấn bện, hài cốt khắp nơi. Dạ Đàm thực sự là không đủ sức lực, nàng tựa vai vào cổ thụ, lớn tiếng gọi: "Đông Khâu Xu! Ta biết ông đang ở đây!"

Vừa mới gọi tên người ra, gió mát khẽ lay động, ống tay áo Đông Khâu Xu xòe ra, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt nàng. Ai cũng không biết ông ta vừa rồi ở đâu, làm sao hiện thân.

Ông ta nhìn chằm chằm Dạ Đàm, ánh mắt lại không có bao nhiêu cảm xúc. Dạ Đàm nói: "Tỷ tỷ của ta bị ma tiễn làm trọng thương, ông có thể cứu tỷ ấy, đúng không?"

Đông Khâu Xu ngắm nghía lá cây chẳng biết hái từ nơi nào, nói: "Có thể. Nhưng hài tử à, lúc cầu xin người khác, không nên có thái độ này."

Dạ Đàm cắn môi, ý tứ của Đông Khâu Xu nàng hiểu rất rõ, đơn giản là chỉ muốn nàng khuất phục. Tính mạng của tỷ tỷ nguy cấp, khuất phục không phải chuyện gì khó lường. Nàng gập hai đầu gối, quỳ rạp xuống đất: "Xin tiên sinh, cứu lấy tỷ tỷ của ta."

Đông Khâu Xu thở dài, nói: "Lúc cầu xin người khác, cũng không thể chỉ có một cái thái độ nhỏ bé như vậy."

Dạ Đàm chậm rãi cúi thấp người, dập trán chạm đất, nói: "Chỉ cần tiên sinh cứu tỷ tỷ của ta, ta nguyện ý......" Nàng bị máu làm cho sặc, ho khan vài tiếng, "Ta nguyện ý trung thành với tiên sinh, chỉ nghe lệnh của tiên sinh."

"Như vậy là được rồi." Đông Khâu Xu thản nhiên mà nói: "Ta thích một hài tử nghe lời lại biết điều. Ngươi đã nói như thế, vậy...... ta muốn ba người Văn Nhân Hữu Cầm bọn họ phải dung hợp trong hôm nay, cứu Thiếu Điển Hữu Cầm tỉnh lại. Nhớ kỹ, là hôm nay."

Dạ Đàm khẽ cắn môi, một lần nữa dập đầu với hắn, nói: "Vâng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK