Tử Vu mừng rỡ, đem bánh bao gạch cua của chính mình cũng chia cho nó một nửa: "Nào, thưởng cho ngươi!"
Lúc mấy người bọn họ đang dùng bữa, Dạ Đàm đi vào tới.
"Thanh Quỳ tỷ tỷ!" Tử Vu thấy nàng đầu tiên, vô cùng niềm nở. Đế Lam Tuyệt lại hiển nhiên còn đang giận dỗi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Dạ Đàm nào đem một chút sắc mặt của hắn để vào trong mắt chứ? Nàng trực tiếp ngồi vào bàn, gọi: "Tiểu nhị, mang một vỉ sủi cảo hấp thủy tinh đến đây."
Man Man lập tức nhảy đến bên cạnh nàng, Tử Vu tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thanh Quỳ tỷ tỷ, sao tỷ biết bọn muội đang ở đây?"
Dạ Đàm nói: "Muội hiếm khi được hạ phàm, chắc chắn muốn nếm thử đồ ăn ngon ở nhân gian. Bây giờ đang là thời gian ăn sáng, nhưng Yêu tộc toàn là các loại canh bột máu người, chân người kho, muội sẽ không ăn. Chỉ có thể đến Nhân giới. Chỉ ăn một bữa cơm sáng thôi, cũng sẽ không đi quá xa. Lôi Hạ Trạch vừa khéo lại gần Yêu tộc, cơm sáng của Giải Lão Tiên lại nổi danh nhất. Đế Lam Tuyệt đương nhiên có khả năng dẫn muội đến chỗ này nhất rồi."
Tử Vu cung kính nể phục: "Thanh Quỳ tỷ tỷ thật thông minh quá đi!"
Dạ Đàm thở dài: "Có người càng thông minh hơn ta nữa kìa, sáng sớm đã chặn đường ta rồi."
Thanh Hành quân hỏi: "Ai?"
Dạ Đàm cắn một miếng bánh bao, nói: "Triều Phong."
Triều Phong đến đây á? Nhất thời, mấy người bọn họ đều vẻ mặt nghiêm túc.
Bên cạnh Quỷ Anh cốc có một con hẻm nhỏ, tên là Bách Quỷ hạng (hẻm).
Triều Phong đang ở nơi này. Hắn dẫn theo Thanh Quỳ đi vào, ngõ hẻm nhỏ hẹp, phòng ốc hai bên tan hoang, dân chúng cũng là vải thô kinh y, hiển nhiên vô cùng nghèo khổ.
"Bách Quỷ hạng gần Yêu tộc, thường xuyên bị yêu vật xâm nhập, có thể dọn đi đều dọn đi rồi. Chỉ còn dư lại một vài dân nghèo không có chỗ để đi, tiếp tục ở lại đây." Triều Phong cùng Thanh Quỳ sóng vai mà đi, thấp giọng giải thích, "Nơi này nhà bỏ trống nhiều, không dễ khiến người khác chú ý. Cho nên ta mua một gian nhà, mấy ngày này chúng ta tạm thời ở chỗ này vậy."
Thanh Quỳ dọc đường chú ý trái phải, đúng là có rất nhiều vết cào của yêu để lại trên cửa, trông rất đáng sợ.
Nàng đi theo Triều Phong vào một gian tiểu viện, cửa viện mở ra. Quả nhiên, bên trong chỉ có mấy gian nhà đất, tường đất ngói đen, cực kì đơn sơ. May mà chủ nhân nó đã sửa sang rất sạch sẽ, nửa cây cỏ dại cũng không nhìn thấy.
Triều Phong nói: "Thương thể của ta chưa lành, lại dẫn theo công chúa tự ý ra ngoài, chỉ sợ Nhị ca phát hiện, chỉ có thể tạm thời ở nơi này. Ủy khuất cho công chúa rồi."
Thanh Quỳ đi vào trong viện, hôm nay gặp được Dạ Đàm, tâm tình nàng tốt lắm, đương nhiên sẽ không để chuyện nhỏ như vậy ở trong lòng. Nàng nói: "Bản thân Tam điện hạ bị trọng thương, vẫn cứ đồng ý theo giúp ta đi một chuyến này, ta đã vô cùng cảm kích. Sao có thể nhận hai chữ ủy khuất này chứ?"
Triều Phong gật gật đầu, dẫn nàng đi vào nhà chính. Bên trong có một cái bàn gỗ nhỏ, đã bày sẵn rất nhiều thức ăn. Nhưng Thanh Quỳ thậm chí còn không nhận ra.
Nàng kinh ngạc đến ngây người: "Những thứ này là....."
Triều Phong mỉm cười, nói: "Công chúa bình thường ở hoàng cung, ta nghĩ món ngon nhân gian, đại khái đều đã nếm qua. Những món này là cơm canh dân chúng nghèo khổ tầng lớp dưới thường dùng, có thể không hợp khẩu vị, nhưng đừng ngại ăn cái mới mẻ."
Hắn từ trước đến nay tâm tư thâm trầm, càng thấu hiểu lòng người. Thanh Quỳ từ nhỏ được định làm Thiên phi, Li Quang Dương nâng nàng trong lòng bàn tay lớn lên. Món ngon nhân gian gì nàng chưa gặp qua chứ? Hôm nay cho dù hắn dâng lên sơn hào hải vị, cao lương mỹ vị gì, cũng không thể làm cho Thanh Quỳ kinh hỉ.
Mà những ẩm thực của dân chúng tầng lớp thấp nhất này, lại hoàn toàn có thể khiến cho vị trưởng công chúa của Li Quang thị này mở mang tầm mắt.