Dạ Đàm thích thú mà ăn hết cái lẩu canh suông, đi theo Thiếu Điển Lạt Mục trở lại thạch ốc.
Mai Hữu Cầm đã rời đi, Man Man thì không ở đây. Dạ Đàm cũng không lo lắng, Man Man cùng nàng lăn lộn nhiều năm, lão luyện thành thục. Nó sẽ theo dõi Mai Hữu Cầm, điều tra chỗ ở của hắn.
Bất kể như thế nào, chỉ cần Mai Hữu Cầm không cùng Thiếu Điển Lạt Mục đánh nhau là được.
Nàng nói: "Ta đi trước đây, vài ngày nữa lại đến tìm ngươi chơi."
Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Dạ Đàm nói: "Yêu tộc, ta có một bằng hữu bị bắt đi, ta phải đi xem thử."
Nàng ra khỏi thạch ốc, Thiếu Điển Lạt Mục cũng theo ra, đột nhiên nói: "Ta...... có thể giúp ngươi đi cứu người."
Dạ Đàm phất phất tay: "Không cần đâu, ta tự mình đi xem là được rồi."
Nàng ra tới cửa, một đám đông thôn dân bao vây bên ngoài thạch ốc.
Lúc này bọn họ đã không còn sợ. Thiếu Điển Lạt Mục sau khi mặc y phục cắt may từ Thiên Quang lăng, xung quanh thạch ốc không hề nóng rực như lúc trước nữa. Bọn họ xúm lại xung quanh, trưởng thôn nhỏ giọng hỏi: "Tiên trưởng, bộ quần áo đó là phong ấn à? Sao ngài không lấy một cái hồ lô thu hỏa yêu này vào bên trong?
Bên cạnh lại có cụ già ra chủ ý: "Hoặc là ngài đeo cho nó một cái vòng, cưỡi đi cũng được đó!"
Một chúng thôn dân đều hùa theo.
"Mau mau im miệng!" Dạ Đàm nghe đến đau não —— vậy thì Thần tộc sẽ lột da ta mất!
Ở cửa, Thiếu Điển Lạt Mục lập tức bắt đầu nhào nặn cầu lửa. Dạ Đàm vội ngăn hắn lại, giơ tay đè xuống, nói: "Các vị xin nghe ta nói một câu." Đợi cho xung quanh yên tĩnh lại, Dạ Đàm rốt cuộc tiếp tục nói: "Vị Lạt Mục tiên trưởng này, từ hôm nay trở đi quy y Thần tộc. Hắn sẽ cố gắng tu hành, cũng không làm ảnh hưởng tới mọi người. Vẫn xin mọi người đừng tới đây, quấy nhiễu hắn thanh tu."
Nàng vừa dứt lời, đám thôn dân lại ong ong nghị luận một trận. Có người hô lớn: "Tiên trưởng, vậy hắn sẽ che chở chúng tôi chứ?"
Dạ Đàm quét mắt liếc bọn họ một cái —— hắn vẫn luôn che chở các ngươi, một ngàn bảy trăm năm. Núi cao bào mòn, biển cả biến dời. Một mảnh nguyên thần khiếm khuyết bị thế gian quên lãng, ở dưới sự hiểu lầm cùng xa lánh của các ngươi, vẫn đang cô độc, kiên định mà che chở cho các ngươi. Nàng nhẹ giọng nói: "Sẽ."
Vừa dứt lời, lại có người hỏi: "Tiên trưởng, vậy hắn có thể giúp nhà tôi cày ruộng được không? Trâu của nhà tôi hôm trước khó sinh đã chết mất rồi!"
Người đó vừa nói xong, bên cạnh lại có người khác cao giọng hô: "Tiên trưởng, hắn có thể giúp nhà tôi dọn phân không? Trượng phu của tôi bị bệnh lao, chịu không nổi mệt nhọc......"
"Ta!" Dạ Đàm tức giận, "Đều cút cho ta——"
Nguyệt Oa thôn, tin tức dân làng tranh nhau ăn mừng, vẫn chưa thể khiến cho Ma tộc xem trọng.
Ma tộc đang cấm y. Thanh Quỳ còn bị "giam giữ" ở Triền Hồn quật, tuy nói là giam giữ, nhưng cũng không ai thẩm vấn nàng. Kết quả bởi vì thức ăn quá mức phong phú, người tự bó buộc như nàng, cũng đầy đặn hơn trước một chút.
Ma binh cai ngục sợ nàng uất ức không vui, còn đặc biệt học mấy loại kịch đèn chiếu của nhân gian, chọc cho nàng vui vẻ.
Bên ngoài Triền Hồn quật, Ma tộc tiêu hủy tất cả đan dược, lò luyện thuốc, sách y. Mà điều khiến người khác không ngờ chính là, làn gió cấm y thanh thế lớn như vậy, dĩ nhiên là Tam điện hạ Triều Phong dẫn đầu hưởng ứng.
Cả Ma tộc từ trên xuống dưới, đều chứng kiến hắn trọng thương gần chết, mình đầy thương tích mà tiêu hủy đan dược, giam cầm y giả.
Hắn chảy máu hùng hồn tuyên thệ, từng chữ mạnh mẽ, các đại trưởng lão, tộc trưởng Ma tộc đều bị cảm động. Mà Ma phi Tuyết Khuynh Tâm, cũng trước sau như một ở lại Lạc Vi động. Dù rằng Ma tộc đã giải lệnh cấm cho bà, bà vẫn ru rú trong nhà như cũ, lời nói và việc làm không chút nào vượt quá khuôn phép.
Ma hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cứ không bắt được chút xíu sơ hở nào.
Đỉnh Vân cũng bắt đầu ngày càng bất an.
Tuy rằng các đại trưởng lão Ma tộc không có nói rõ, nhưng sự quan tâm coi trọng của mọi người đối với Triều Phong đã vượt xa hắn. Triều Phong hiện giờ, trước có công lớn tu bổ Quy Khư, sau có anh dũng giữ gìn truyền thống của Ma tộc, mà hắn, chỉ có một cái danh đích tử rỗng tuếch.
Nhưng, tin tốt cuối cùng vẫn phải có.
——sau khi mất đi sự điều dưỡng của y giả, thân thể Triều Phong từ từ suy yếu.
Cả Ma tộc đều nhìn ra được —— vị hoàng tử này, tuy rằng trí năng song toàn, nhưng e rằng không còn nhiều thời gian.
Nét tươi cười trên mặt Ma tôn Viêm Phương cũng càng ngày càng ít.
Rốt cuộc một ngày nọ, Triều Phong sau khi đốt hết một đống sách y cuối cùng, sức khỏe chống đỡ hết nổi, té xỉu trên đất.
Bởi vì toàn bộ y tu đã bị xua đuổi giam giữ, Ma tộc không ai dám nhắc lại cùng một chuyện chẩn bệnh. Thế là Tam điện hạ Triều Phong được đưa về thám bảo doanh, lại không y không thuốc. Ngay cả Bạch Cốt phu nhân luôn chủ trương cấm y cũng trong nháy mắt mất chủ kiến.
Ma hậu Anh Chiêu nhận được tin tốt nhất trong ngày, lập tức dẫn theo Đỉnh Vân chạy tới thám báo doanh thăm hỏi. Mẫu tử hai người vừa mới bước vào thám báo doanh, liền phát hiện Tuyết Khuynh Tâm luôn luôn đóng cửa không ra vậy mà cũng ở đây.
Mẫu tử hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng trong mắt nhau.
Xem ra, Triều Phong lần này quả thực là không xong rồi.
Thám báo doanh, quân trướng của Triều Phong bày biện cực kỳ đơn giản. Lúc này, hắn nằm trên giường, mặt vàng như tờ giấy. Công thể của hắn đang chậm rãi tán loạn, ma khí màu tím đen từng chút từng chút một tràn ra ngoài.
Bạch Cốt phu nhân ngồi ở đầu giường, Ma tôn Viêm Phương đứng ở một bên. Hai người đều dán mắt vào Triều Phong trên giường, không nói được một lời nào.
Toàn Uyên ma cơ cùng phụ thân là Lân vương cũng đến đây, nhưng thấy tình hình Triều Phong thực sự không ổn, cha con hai người đứng ở một bên, vẫn chưa tiến lên.
Cạnh giường, Tuyết Khuynh Tâm chậm rãi cầm tay Triều Phong, hồi lâu mới nói: "Tôn thượng." Giọng nói của bà cũng khàn khàn, từng chữ đứt ruột đứt gan, "Phong nhi thân là hoàng tử Ma tộc, giữ gìn lễ chế Ma tộc, chết không hối tiếc."
Viêm Phương vỗ nhẹ sau lưng bà, nước mắt bà chảy xuống gương mặt, từng giọt như ngọc trai: "Nhưng ta chỉ là một phụ nhân bình thường, không thể ngồi nhìn cốt nhục duy nhất bệnh chết ở cạnh lương y, Sau khi nó đi, thần thiếp tự xin xuống tóc đoạn niệm, vĩnh viễn đóng cửa ở Lạc Vi động, có chết cũng không ra."
Viêm Phương trong nháy mắt đỏ hốc mắt, ông nhẹ giọng nói: "Khuynh Tâm......" Sau hai chữ này, vậy mà rốt cuộc không thể mở miệng được nữa.
——thân là Ma tôn, sẽ không có quyền rơi lệ.
Bạch Cốt phu nhân sờ sờ mặt Triều Phong, bàn tay khô gầy cuối cùng cũng nhè nhẹ run rẩy.
Ma hậu không thèm để ý những điều đó, bà chú ý đánh giá Triều Phong, lại đột nhiên rùng mình —— trên cổ tay Triều Phong, mơ hồ có một đạo đường vân màu đen. Bà vội vã đưa tay, vén ống tay áo của Triều Phong lên, cảnh tượng đập vào mắt, lại khiến cho bà không khỏi kêu lên sợ hãi!
"Tôn thượng, người xem đây là cái gì?!" Bà thất thanh nói.
Ánh mắt Viêm Phương theo giọng của bà nhìn qua, chỉ thấy trên cánh tay Triều Phong, bỗng chốc hiện đầy đường vân màu đen.
Bạch Cốt phu nhân và Viêm Phương đều rùng mình. Toàn Uyên ma cơ càng kinh ngạc, nàng vội vàng muốn tiến lên, nhưng bị phụ thân của chính mình —— Lân vương của Trầm Bi uyên giữ chặt lấy. Lân vương lắc đầu với nàng, ngược lại kéo nàng ra khỏi thật xa.
Bạch Cốt phu nhân trầm giọng nói: "Người đâu! Cởi bỏ y phục của Tam điện hạ!"
Tuyết Khuynh Tâm cũng sửng sốt, Viêm Phương nhìn bà một cái, ngầm đồng ý lời phân phó của Bạch Cốt phu nhân.
Hai ma binh lập tức tiến lên, rất nhanh, ngoại bào của Triều Phong bị cởi bỏ. Chỉ thấy trước ngực hắn, dưới những vết thương đan xen ngang dọc, đường vân màu đen có thể thấy được rõ ràng!
"Đây là...... Đây là......" Bạch Cốt phu nhân phẫn nộ bật dậy, nặng nề mà ấn gậy xuống đất, đúng là tức giận đến không nói được lời nào!
Ma hậu Anh Chiêu cười lạnh: "Thứ này chỉ xảy ra trên người những đứa trẻ được sinh ra từ sự giao hợp của Thần và Ma...... bệnh văn!" Bà xoay người, nhìn về phía Tuyết Khuynh Tâm, "Lúc trước khi ngươi gả cho Tôn thượng, sớm đã thành ma, vì sao lại sinh ra một đứa nghiệt chủng có mang bệnh văn?!"