Thiên giới, Bồng Lai cung giáng.
So với sự náo nhiệt phi thường của Yêu tộc, nơi này quạnh quẽ đến đáng sợ.
Càn Khôn Pháp Tổ, Cứu Khổ Thiên Tôn, Phổ Hóa Thiên Tôn đều đang ở đây, nhưng không có người nào nói chuyện. Cả đại điện im lặng đến có thể nghe thấy âm thanh của đám mây tụ tán. Thiếu Điển Tiêu Y mặt u ám, chỉ có sát khí trong mắt, có thể lờ mờ nhìn ra trong lòng ông căm hận ngút trời.
Chỉ chốc lát sau, Nhị Lang thần báo lại: "Bệ hạ, chúng mạt tướng đã lục soát kỹ lưỡng, chưa phát hiện ra tung tích của Thần hậu."
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Thần hậu tính tình dịu dàng, luôn lấy đại cục làm trọng. Nàng sẽ không vào lúc này liều lĩnh rời đi đâu. Đã lâu không có tin tức, e rằng......"
Lời này không cần lão nói, cả Thần tộc trên đầu đều bao phủ mây đen. Phổ Hóa Thiên Tôn dùng sức đập vào trụ trời trước mặt, chỉ nghe nổ ầm ầm một tiếng, Cửu Thiên sấm sét cuồn cuộn, thanh chấn ngàn dặm.
Bên cạnh Cứu Khổ Thiên Tôn nói: "Nếu Thần hậu thực sự bị kẻ xấu bắt cóc, chỉ sợ cũng sắp có tin tức rồi."
Ông vừa dứt lời, Nhị Lang thần vội vàng chạy tới. Trong tay hắn đang cầm một mảnh lá cây, quỳ trình lên Thiếu Điển Tiêu Y: "Bệ hạ! Vừa rồi có một trận gió kỳ lạ đưa phiến lá cây này tới, xin mời bệ hạ xem qua."
Thiếu Điển Tiêu Y nhíu mày, tiếp nhận lá cây xem xét, hai mắt đều muốn phun ra lửa. Càn Khôn Pháp Tổ nhận lấy lá cây, cũng nhìn lướt qua, nói: "Y muốn bệ hạ dùng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đổi lấy Thần hậu."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phẫn nộ.
Càn Khôn Pháp Tổ tiếp tục nói: "Lúc này tức giận cũng vô ích. Chuyện này vốn nằm trong dự kiến. Hiện giờ thu được tin tức, ít nhất chứng minh Thần hậu vẫn an toàn."
Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, thật lâu không nói gì. Phổ Hóa Thiên Tôn tức giận nói: "Lẽ nào chúng ta vẫn phải chịu sự sắp đặt của tặc tử này, thực sự phải giao ra mảnh vỡ rìu Bàn Cổ hay sao?"
Cứu Khổ Thiên Tôn nói: "Nhưng Thần hậu ở trong tay hắn, bất kể như thế nào cũng không thể có chuyện gì được."
Trên điện lại nhất thời rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Người này năm lần bảy lượt nhắm vào mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Rìu Bàn Cổ, từ sau khi khai thiên lập địa, vỡ thành ba mảnh. Hiện giờ chỉ có một mảnh ở Thần tộc còn nằm ngoài sáng, hai mảnh khác đều không rõ tung tích. Người này điên cuồng như thế, hiển nhiên là tình thế bắt buộc. Ý định này thực sự là khiến cho người khác lo lắng."
Thiếu Điển Tiêu Y trầm mặc hồi lâu, dứt khoát nói: "Bất cứ khi nào ở đâu, Thần tộc Thiên giới tuyệt đối không thỏa hiệp với bất kỳ ai."
Mà lúc này, Tàng Thức hải.
Thần hậu bị nhốt ở trong một cây cột thủy tinh, kết giới xung quanh đây không biết là gì, bà dùng hết toàn lực cũng khó vùng vẫy ra được. Hà tộc mềm mại tươi đẹp, bà đặt mình vào trong cột thủy tinh, tay áo khẽ đong đưa, khói ráng như lửa.
Đáng tiếc, hắc y nhân trước mặt lại hoàn toàn không thu cảnh đẹp này vào đáy mắt.
Trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ đen khắc ngọc mài mà thành, hắc bào che khuất cả thân hình. Y đứng ở nơi đó, giống như chính bản thân là bóng tối. Nghê Hồng thượng thần giãy dụa hồi lâu, cuối cùng hiểu được mình đang uổng phí sức lực. Cũng phải, người này dám xông thẳng vào Bồng Lai cung giáng, tự nhiên cũng sẽ không để bà vào mắt.
Bà hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Bắt bản cung đi, có mục đích gì?"
Trong mắt hắc y nhân bắn ra hai tia sáng lạnh băng, đối mặt với sự chất vấn của Thần hậu, y cư nhiên trả lời: "Vốn định bắt ngươi đổi mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, nhưng Thiếu Điển Tiêu Y lại từ chối. Không ngờ rằng, ngươi thân là Thần hậu, mẫu nghi Thần tộc, lại đến cả một chút giá trị cũng không có."
Lời này truyền vào trong tai, Nghê Hồng thượng thần phát hiện mình vậy mà cũng không hề bất ngờ.
Thiếu Điển Tiêu Y, ha ha, cũng phải. Ông ta làm sao có thể dùng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trao đổi ta được chứ? Thần hậu Thiên giới, chẳng qua chỉ là một cái thần chức mà thôi. Thật nực cười, ta xuất giá nhiều năm như vậy, thế nhưng lại không có phu quân.
Nhưng thân là Thần hậu Thiên giới, bất kể là phụ thần mẫu thần, hay là các vị trưởng tôn, đều chỉ dặn dò bà một câu —— lấy đại cục làm trọng. Yêu hận buồn vui cá nhân, cũng chẳng đáng được nhắc tới.
Lúc này tình huống nguy cấp, tốt nhất là dẫn họa về đông, không để cho Ma tộc đứng ngoài cuộc.
Nếu không Thần tộc một mình ứng phó với người này, còn phải đề phòng Ma tộc đâm sau lưng.
Bà hạ quyết tâm, nén vết thương lòng xuống, nói: "Thiếu Điển Tiêu Y làm sao có thể dùng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trao đổi ta chứ? Hắn từ thời niên thiếu đã một lòng ái mộ Tuyết Khuynh Tâm, ngay cả khi Tuyết Khuynh Tâm rơi vào ma đạo, cũng nhớ mãi không quên như trước. Ta và những đứa con của ta, chẳng qua chỉ là công cụ ổn định Thần tộc mà thôi. Lúc Quy Khư rạn nứt, hắn có thể nhẫn tâm nhìn con trai của ta đi chịu chết, cũng không chịu truy cứu tội đánh cắp mảnh vỡ rìu Bàn Cổ của Tuyết Khuynh Tâm. Nếu ngươi thực sự muốn lấy được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, hẳn nên đi bắt Tuyết Khuynh Tâm mới đúng."
"Tuyết Khuynh Tâm?" Trong tay Đông Khâu Xu đang cầm bát hương, hương thơm của hoa cỏ nồng đậm tạm thời xua đi mùi hôi thối trên người ông ta.
Yêu tộc.
Đế Hào chật vật rời đi, mọi người cũng ăn đã ăn xong. Đế Lam Tuyệt đương nhiên là muốn sắp xếp chỗ ở.
Hắn xếp cho Huyền Thương quân ở Ngô Đồng các tận đầu phía tây của Thiếu quân phủ, Huyền Thương quân vừa nhìn thấy số trên lệnh bài liền nhíu mày. Hắn nhìn lướt qua Dạ Đàm, Dạ Đàm không có yêu bài chứng minh thân phận. Hắn buộc lòng phải hỏi: "Tại sao nàng không có yêu bài?"
"Hả? Ta á?" Dạ Đàm chỉ chỉ chính mình, nói, "Thiếu quân phủ này ta thường đến, từ trên xuống dưới có rất nhiều người biết. Không cần yêu bài nữa."
Câu trả lời này, hiển nhiên không thể khiến cho quân thượng vui vẻ. Hắn hỏi: "Nàng ở nơi nào?"
Dạ Đàm đương nhiên nhìn ra vẻ không vui của hắn, ấp a ấp úng nói: "Ừ thì ta...... cái này......"
Đế Lam Tuyệt dựa qua, khiêu khích nói: "Nàng thích pháp bảo, bình thường ở tại Lâm Lang phường, nơi luyện chế pháp bảo của Yêu tộc. Nếu ở chỗ ta chơi đến quá muộn, ngủ ở trong phòng ta cũng là chuyện bình thường."
Lời này khiến cho quân thượng cảm thấy như bị đội mũ xanh (cắm sừng).
Quả nhiên, Huyền Thương quân nói: "Lâm Lang phường ở đâu? Tối nay ta và nàng qua đó nghỉ tạm."
Dạ Đàm nói: "A a, Lâm Lang phường cách đây không xa, chàng đi theo ta."
Nàng nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt Đế Lam Tuyệt khẽ đảo qua, nói: "Ta mới tìm được một kiện pháp bảo, là một cây sáo ngọc tên Đại Đạo Đồng Bi."
Dạ Đàm dừng bước, Đế Lam Tuyệt vờ như vô tình, nói: "Người bán cây sáo này nói cho ta biết, nàng từng hỏi giá của nó ở Võng Lượng thành nhưng lại không mua. Ta mất rất nhiều công sức, rốt cuộc mới giành được nó đấy."
"Ta muốn xem ta muốn xem!" Dạ Đàm tựa như bị một đôi tay vô hình lôi kéo, không cầm lòng nổi mà chạy về phía bên cạnh Đế Lam Tuyệt. Cuối cùng đầu cũng không quay về, theo Đế Lam Tuyệt chạy mất dạng.
Huyền Thương quân đứng yên tại chỗ, thật lâu không nói gì —— nữ nhân này, thực sự là nịnh hót đến trong sạch thoát tục.
Danh Sách Chương: