Thật là nàng. Hốc mắt Thanh Quỳ đỏ lên, đối với những lời châm chọc khiêu khích của nàng ngược lại không hề để bụng. Từ nhỏ đến lớn, Dạ Đàm lúc không có việc gì thỉnh cầu nàng, luôn luôn nói như vậy. Nàng lau lau mắt, cười hỏi: "Muội vẫn khoẻ chứ? Pháp bảo này là muội tự luyện chế sao?"
Dạ Đàm nói: "Ta không cần tỷ lo lắng cho đâu, tỷ vẫn nên quan tâm chính mình đi. Sau này khi không có ai, chúng ta có thể dùng pháp bảo này liên lạc với nhau. Cái này mô phỏng theo pháp bảo dẫn âm Vạn Hà Thính Âm của Hà tộc. Có chút xấu xí. Chỉ vì vật liệu lấy từ trong đống đồ vứt đi ra, chấp nhận dùng tạm đi."
Thanh Quỳ đối với những chuyện này đương nhiên không có để ý, có thể liên lạc với Dạ Đàm bất cứ lúc nào, còn có chuyện nào tốt hơn nữa chứ? Nàng nói: "Thể chất của muội, ở lại Thần tộc thời gian dài nhất định nguy hiểm. Ta nhờ vị Hồ tiên sinh kia mang cho muội chút đan dược luyện chế từ ma khí, muội phải dùng cho tốt đó."
Dạ Đàm hừ lạnh: "Ai cần tỷ nhiều chuyện." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn hỏi một câu: "Bọn họ không có ức hiếp tỷ chứ?"
"Ức hiếp?" Thanh Quỳ nói, "Ngoại trừ Tam điện hạ Triều Phong nhân phẩm thấp kém, và Ma tộc xem thường y tu ra, ta mọi thứ đều tốt cả."
"Xem thường y tu?" Lông mày Dạ Đàm nhướn lên, "Tỷ không phải bị ngốc đó chứ, tỷ nói cho nam ma biết tỷ có thể tăng âm tráng dương, nói cho nữ ma biết tỷ có thể giảm béo làm trắng da, bọn họ còn có thể coi khinh tỷ sao? Bọn họ có khi còn quỳ lạy tỷ, sau đó đều đưa đầu cho tỷ liếm trọc luôn ấy chứ."
"Cái này......" Thanh Quỳ nhíu mày, "Đối với ta học y thuật, vốn là vì hành y giúp người, há có thể......"
Dạ Đàm nói: "Đại tỷ à, hiện tại nữ nhân nào không vì làm đẹp mà sống đâu, chẳng lẽ giảm béo trắng da không phải là hành y giúp người hay sao?"
Hình như cũng đúng. Thanh Quỳ không hề tranh luận, nói: "Ta sẽ ghi nhớ cái này. Muội hiện giờ đang ở đất khách, không thể tuỳ ý làm liều nữa." Nàng đang nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài giọng của Tố Thuỷ vang lên: "Công chúa?"
Thanh Quỳ vội nói: "Có người đến đây, trước mắt không nói nữa." Nàng lập tức cất pháp bảo đi, tiến đến mở cửa. Tố Thuỷ mang theo hoa quả hôm nay bước vào, vì Thanh Quỳ là Nhân tộc, nàng mỗi ngày đều phải nhận đồ ăn tươi mới, đặc biệt chiếu cố. Lúc này nàng đi vào trong phòng, không khỏi nghi hoặc: "Công chúa không khỏe trong người sao?"
Bình thường lúc nào, vị công chúa này cũng không có đóng cửa mà. Nàng cảnh giác mà nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện có gì khác thường.
Thanh Quỳ thản nhiên nói: "Ta hơi mệt, nghỉ ngơi một lát."
Tố Thuỷ à một tiếng, nói: "Công chúa, thám báo doanh bên kia, Tam điện hạ của chúng ta thực sự là bệnh tới náo loạn. Hôm nay ngài ấy còn ăn táo chua nữa ha ha ha ha......" Nàng cao hứng kể lại, Thanh Quỳ chỉ tiếp tục phối thuốc cho Ô Đại.
—— cái đồ mặt dạn mày dày đó, đáng đời lắm!
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm mới vừa liên lạc nói chuyện với Thanh Quỳ xong, Huyền Thương quân đã bước vào tới. Dạ Đàm vừa thấy hắn, lập tức cảnh giác tới lỗ tai cũng dựng thẳng lên: "Không phải nói hôm nay ta được phép nghỉ nửa ngày sao?"
Huyền Thương quân trực tiếp ngồi xuống cạnh cái bàn ở gần nàng, nói: "Sách pháp đâu?"
"Hả?" Dạ Đàm đực mặt ra không hiểu, Huyền Thương quân thở dài, nói: "Sách Pháp của Thượng Thư Nang, lấy ra đây, ta giúp ngươi chuẩn bị cho tiết học thuật pháp tiếp theo." Thật đáng thương, hắn thực sự không muốn phải phập phòng lo sợ giống như ngày hôm qua.
Dạ Đàm thở dài một hơi: "Ngươi nói cái đó à, cái đó ta đã xem qua rồi."
Huyền Thương quân nói: "Lấy ra đây!"
Dạ Đàm không còn cách nào khác, đành càu nhàu đi tìm sách pháp. Sách pháp mở ra đặt trên bàn, Huyền Thương quân lật đến trang thứ mười bảy, nói: "Tiết học sau Thượng Thư Nang sẽ truyền dạy pháp thuật —— Mộc Ngẫu Y Quan. Đây là thuật pháp sơ cấp khiến cho cây cỏ có thể biến hoá đơn giản, đe doạ kẻ địch. Dân gian có câu trông gà hoá cuốc, đại ý bên trong có thể xem như là nói về thuật pháp này."
Hắn nghiêm túc giảng bài, nhưng mà liếc mắt nhìn qua bên cạnh, Dạ Đàm đã ngáp một cái, cả người đều nằm bò ra bàn.
Huyền Thương quân nhất thời giận tím mặt: "Lời giảng của ta, ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không hả?"
Dạ Đàm so với hắn càng bất mãn hơn: "Chúng ta ngồi gần như vậy, ngươi lại nói lớn tiếng, ta cũng không phải không có lỗ tai, đương nhiên là có đang nghe rồi!"
Lửa giận trong lòng Huyền Thương quân túa ra: "Li Quang Dương rốt cuộc có từng dạy ngươi lễ nghi hay không? Dáng ngồi phải thẳng, cổ, ngực, lưng cũng phải giữ cho thẳng, đầu gối xếp lại, chân để bằng nhau, hai mắt nhìn thẳng đối phương, hiểu chưa?"
Dạ Đàm càng tức giận hơn: "Ngươi bệnh thần kinh à, ngươi giảng bài, ta nghe không phải được rồi sao, dùng tư thế gì nghe, có quen trọng không?!"
"Còn dám cãi lại!" Huyền Thương quân chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông lên não, hắn thẳng tay làm một cái thuật pháp, khiến Dạ Đàm giữ tư thế ngồi đoan đoan chính chính. Dạ Đàm thất kinh, giãy dụa hai bên, phát hiện chính mình không thể nhúc nhích được chút nào!"
"Này!" Nàng vừa mới nói được một chữ, Huyền Thương quân đã cắt ngang: "Muốn dán miệng lại luôn à?"
...... Thôi quên đi vậy. Dạ Đàm hậm hực ngậm miệng lại. Huyền Thương quân tiếp tục giảng Mộc Ngẫu Y Quan. Chỉ là chưa giảng được vài câu, hắn liền phát hiện mí mắt Dạ Đàm bắt đầu sụp xuống, chỉ một lát sau, nàng vẫn cứ duy trì tư thế ngồi đoan đoan chính chính mà..... ngủ mất rồi.
Huyền Thương quân: "......"
Bản quân giảng bài, chính là thúc giục người ta chìm vào giấc ngủ như thế sao?
Huyền Thương quân đặt sách pháp xuống bàn, nghe hô hấp nàng dần dần nhè nhẹ, hắn đột nhiên lại nghĩ tới giấc mộng của nàng. Quân tử không nên dò xét chuyện riêng tư của người khác, nhưng mộng cảnh của nàng lại thực sự chọc vào trí tò mò. Chuyện xưa vẫn còn chưa hết, bao giờ cũng hồi hộp nhất. Huyền Thương quân do dự nhiều lần, nhưng vẫn chìa tay ra, lại lần nữa thăm dò mộng cảnh của nàng.
Lúc này đây, bông liễu tung bay, ánh mặt trời ban ngày ấm áp. Trước mặt hình như là học đường, học đường của nhân gian. Bên trong có tiên sinh dạy học, Huyền Thương quân chẳng hề quen biết, nhưng nội dung hắn đang giảng, chính là 《 Tam Tự kinh 》 vỡ lòng quen thuộc của nhân gian. Rất dễ nhận thấy, đây là đang dạy cho hài đồng đọc sách viết chữ.
Nhưng mà...... Huyền Thương quân đứng ở cửa nhìn vào trong, bên trong chỉ có một hài đồng, nhưng không phải là người hắn gặp trong mộng cảnh lần trước. Không sai, nữ hài kia không phải nàng. Huyền Thương quân nhíu mày, đang định tìm, lại đột nhiên nghe được giọng nói của một nữ tử.
"Ai để cho con nhỏ này vào đây? Nếu lỡ đụng chạm công chúa, các ngươi ai gánh nổi trách nhiệm hả?!" Nữ tử này quát một tiếng chói tai. Huyền Thương quân nương theo tiếng nhìn qua, quả nhiên, hài đồng nho nhỏ đó đang ở bên ngoài học đường.
Nàng bám lấy cửa sổ nhìn vào trong, bị cung nữ canh giữ ở bên cạnh phát giác.
Các cung nữ lập tức tiến lên, cùng nhau xua đuổi.
Nữ hài giảo hoạt nháy con ngươi đen lay láy, nhanh chóng chạy ra khỏi học đường. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại lén lút tự mình trèo tường nhảy vào. Ngoài học đường có thể láng máng nghe thấy tiên sinh dạy học, nàng trốn ở chân tường, vừa đắc chí dào dạt mà nghe lén, vừa bẻ một nhánh cây, học viết chữ ở dưới bùn đất.
Chữ viết kia xấu xí, xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không ngay ngắn. Nhưng nàng lại viết đến nhiệt tình.
Nhưng mà, luôn có những chữ không nghe thấy được cách viết. Bên trong học đường, tiên sinh bắt đầu nắm tay dạy nữ đồng ở trong cầm bút, uốn nắn nét chữ của nữ đồng kia.
Ngoài học đường, nàng cũng chỉ có thể tự gọt giũa chính mình.
Đột nhiên, một bàn tay duỗi mạnh tới, dùng sức giật đi nhánh cây trên tay nàng.
"Lại là ngươi!" Một cung nữ lớn tuổi bẻ nhánh cây thành từng đoạn, ném thẳng xuống đất. "Chỉ bằng ngươi còn muốn học chữ à? Cũng không nhìn lại chính mình là cái thứ gì." Bà ta dùng chân chà đạp những chữ viết cong vẹo trên mặt đất thành một đống lộn xộn: "Ngươi có thể tránh đi hay không, đừng hại chúng ta nữa?!"
Huyền Thương quân ngồi xổm xuống đất, muốn nhặt đoạn nhánh cây bị gãy lên cho nàng, nhưng đầu ngón tay hắn lại xuyên qua nhánh cây, chỉ chạm vào hư vô. Ở trong này, hắn cái gì cũng không đụng được. Hắn theo Dạ Đàm ngẩng đầu lên, hai ngàn bảy trăm năm qua, hắn lần đầu tiên trông thấy một gương mặt hung hãn khó coi như vậy. Bên trong con ngươi kia, chỉ ẩn chứa toàn vẻ mỉa mai cùng lạnh lùng.
Cái loại lạnh lẽo thấm vào xương cốt này, trải qua hơn hai ngàn năm, hắn đã từng gặp qua vài lần, tất cả đều ở tà thú yêu ma.
Hắn tưởng rằng, giấc mơ này sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng không hề.
Hài tử kia sau khi bị đuổi đi, không bao lâu sau, nàng lại lần nữa lén lút quay trở về. Lúc này đây, chữ viết của nàng lại ngang dọc thẳng hàng, ngay ngắn lên rất nhiều. Huyền Thương quân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mặt trời vẫn dịu dàng như nhung như cũ, nàng viết thật lâu, vẫn cứ có nhiều chữ không đúng.
Nàng lặng lẽ nhìn dáo dác vào bên trong học đường, ánh mắt dừng lại trên quyển sách 《 Tam Tự kinh 》rất lâu.