Li Quang Dương đương nhiên hiểu rất rõ tính cách của con gái mình! Ông chỉ cảm thấy lúc này khí huyết trong người như muốn sôi trào, nhất thời có chút chóng mặt: "Huyền Thương thần quân!" Ông cố nén cơn giận, cười xoa dịu nói: "Thần quân đại giá quang lâm là một vinh hạnh to lớn cho Li Quang thị. Thỉnh mời thần quân đến Nhật Hi cung thưởng trà cùng lão nhân."
Song Huyền Thương quân quả không hổ danh là người khó nói chuyện nhất Thần tộc. Hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Li Quang Dương một cái rồi nói: "Không cần."
Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Li Quang Dương thở hổn hển, giận dữ đi tới trước mặt Dạ Đàm: "Nghiệt súc, ngươi rốt cuộc đã nói năng hàm hồ gì với thần quân?!"
Dạ Đàm căn bản không để cơn giận của cha mình vào mắt. Nàng quỳ một cách nghiêm chỉnh, tay trình hộp gấm lên: "Con chỉ nói trong cung có một con chó thích cắn người. Phụ vương cần gì phải tức giận như vậy. Thần tộc trước giờ vốn luôn tự cho mình là thanh cao, khuôn phép ngạo mạn, Huyền Thương quân lại chẳng coi ai ra gì, chính hắn là người không biết lễ nghĩa, con thì liên quan gì? A, đây là quà mà Thần đế, Thần hậu chuẩn bị để chúc mừng sinh thần của tỷ tỷ. Xin phụ vương bớt giận."
Li Quang Dương làm sao lại không tức giận? Nói là nổi trận lôi đình cũng chưa chắc đủ để miêu tả cơn giận hiện tại của Đôn đế. Ông ta dùng lực đoạt lấy hộp gấm, run run chỉ tay vào Dạ Đàm không ngừng mắng: "Ngươi đúng là đồ khốn nạn, vô liêm sỉ, nếu dám cả gan quấy nhiễu hôn sự của Thanh Quỳ cùng Thần tộc, ta nhất định tự tay sẽ lột da ngươi!"
Dạ Đàm thở dài một tiếng: "Phụ vương, bọn họ đường đường là Thần tộc, nếu chỉ vì mấy câu nói vô bổ của một phàm nhân như con mà huỷ hôn thì chính là lòng dạ hẹp hòi. Một nơi như vậy, tỷ tỷ mà gả đến thể nào cũng bị người ta xem thường, phải chịu nhiều cực khổ. Tỷ ấy do chính tay người dưỡng dục từ nhỏ đến lớn, là tâm can bảo bối của người, lại chưa từng phải chịu thiệt thòi. Không bằng sớm từ bỏ đi thôi."
"Ngươi!" Li Quang Dương giơ cao tay lên, Dạ Đàm nói: "Đánh con một cái thì người liền tìm được lí lẽ? Vậy người cứ việc đánh. Dù sao từ nhỏ đến lớn, người đều không thích con. Con thực sự cảm thấy rất kì quái, nếu người đã ghét con như thế, lúc trước sao lại không nghe lời bọn người kia, cứ thêu chết con luôn đi. Người uổng công nuôi lớn con làm gì để giờ lại cảm thấy chướng mắt?"
Li Quang Dương tay run run giơ lên một hồi lâu, cuối cùng lại oán hận thu về, nói: "Ngươi chung quy là đang oán ta thiên vị Thanh Quỳ, vậy thì hãy tự nhìn nhận lại bản thân ngươi đi! Nhiều năm như vậy, ngươi lúc nào lại chẳng gây ra toàn chuyện thị phi, vô pháp vô thiên, không biết liêm sỉ?! Ngươi cùng Thanh Quỳ là song sinh cùng mẫu, nhưng luận về học thức, phẩm đức hay lời nói cử chỉ, ngươi có nửa phần nào bằng nó hay chưa?!"
Dạ Đàm không chịu thua: "Phụ vương, những thứ phẩm đức hay học thức gì đó nói cho cùng cũng chỉ là lời nói xu nịnh của người đời, người nghe nhiều quá nên thành ra lại tin đó là sự thật luôn hay sao? Nếu đổi lại là con bị định làm Thiên phi tương lai, thì chắc chắn rằng các bá quan văn võ trong triều kia cũng sẽ tán thưởng như vậy. Còn về tỷ tỷ con, tuy nói cho hoa mĩ một chút thì là người chân thực, đơn thuần, nhưng thành thực mà nói thì đó chính là khờ khạo, ngu ngốc. Người như tỷ ấy, nếu không được người có bản lĩnh chính trực bảo hộ, lỡ rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ bị lợi dụng đến không còn một manh giáp. Đến lúc đó người làm sao còn trông cậy được gì."
"Ngươi...Khốn nạn! Nghiệt súc!" Li Quang Dương tức đến mức nói năng loạn xạ, cả người xây xẩm trông như sắp lăn ra ngất xỉu đến nơi, may mắn là có người đỡ phía sau.
"Phụ vương. Trời đêm gió lạnh, lại đang có mưa, người đừng nên đứng lâu ở nơi gió thổi mạnh như thế." Không cần thấy người, chỉ nghe giọng nói đã có thể cảm nhận được đó là một người ngọt ngào.
Cơn tức giận của Li Quang Dương bỗng chốc bay biến đi phân nửa: "Thanh Quỳ, sao con lại đến đây?"
Người tới đương nhiên là Thanh Quỳ công chúa. Nàng váy áo thướt tha, trắng noãn như tuyết, vạt áo phía trước thêu hoa văn hình mây trôi. Hoa văn tinh xảo, đạm như thuỷ mặc, y nhân lại đoan trang, tao nhã không gì sánh bằng.
Lúc này, nàng khẽ nhìn sang Dạ Đàm đang quỳ giữa đường, không khỏi lộ ra một tia cười khổ, nói: "Nữ nhi nghe bên ngoài có chút ầm ĩ nên ra đây xem thử. Con có chuẩn bị vài món điểm tâm sáng, nếu phụ vương không bận thì có thể đến Nhật Hi cung nghỉ ngơi một lát, coi như là vì con mà nếm thử một ít đồ ăn."
Nàng vừa nói vừa cẩn trọng dìu Li Quang Dương trở về Nhật Hi cung.
Thanh Quỳ giỏi dùng thuốc, xưa nay tính tình trầm ổn, cư xử nhã nhặn, điềm đạm với người khác nên rất được lòng người. Hơn nữa, từ nhỏ đã được định sẵn hôn ước với Thần tộc, địa vị tất nhiên vô cùng được kính trọng. Nhật Hi cung này của nàng, tất cả đồ vật đều được trang hoàng tinh xảo cùng lịch sự tao nhã.
Vừa vào trong cung, nàng liền đỡ Li Quang Dương ngồi xuống, tự mình điều chế một ít thuốc mỡ thanh mát rồi lại tự tay thoa lên hai bên huyệt Thái Dương cho cha. Li Quang Dương cảm thấy đầu óc như được thả lỏng, cả người cũng tỉnh táo lên hẳn. Ông nhẹ giọng thở dài: "Cũng chỉ có con khiến ta yên tâm nhất."
Thanh Quỳ nở nụ cười mỉm chi, hai lúm đồng tiền hiện lên càng khiến người khác say đắm: "Phụ vương, Dạ Đàm tuổi còn nhỏ, có chút ham chơi cũng là lẽ thường. Muội ấy đã quỳ lâu như vậy rồi, bên ngoài mưa lại càng lúc càng to, chi bằng phụ vương hãy cho muội ấy đứng dậy đi."
"Thật hoang đường! Nó thế mà lại dám cùng một giuộc với Thiếu quân Yêu tộc Đế Lam Tuyệt bày trò càn rở! Quả thực làm mất hết mặt mũi của Li Quang thị ta..." Li Quang Dương vừa nhắc đến đứa con gái đang quỳ ở bên ngoài thì lại nộ khí xung thiên. Thanh Quỳ thấy thế, khẽ nhíu mày, tay nhẹ nhàng xoa xoa hai đầu gối.
Li Quang Dương lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Thanh Quỳ và Dạ Đàm xưa nay tâm linh tương thông, mỗi khi Dạ Đàm bị phạt, Thanh Quỳ cũng sẽ cảm thấy đau đớn, khó chịu theo.
Ông cho dù có phẫn nộ thế nào cũng không khỏi đau lòng cho Thanh Quỳ, đành phải truyền chỉ: "Truyền lời đến đứa con gái không nên thân đó rằng ta cho phép nó trở về Triêu Lộ điện, đóng cửa suy nghĩ! Nội trong ba tháng không được bước chân ra khỏi cửa cung nửa bước!"
Chân mày Thanh Quỳ giãn ra, lúc này mới nói: " Phụ vương cứ ngồi nghỉ ở đây, con đi xem nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đến đâu rồi."
Giọng nói của Li Quang Dương cũng dịu bớt đi vài phần: " Trù nghệ của con, phụ vương không có gì phải lo lắng. Thanh Quỳ, hôm nay Huyền Thương thần quân đột nhiên hạ phàm, lại gặp phải Dạ Đàm. Cẩu vật kia từ trước đến nay nói năng vô lễ, không biết ở trước mặt thần quân có nói gì đó thất lễ hay không. Phụ vương thực sự là càng nghĩ càng thấy bất an." Nói đoạn, ông đưa qua một hộp gấm, "Đây là hộp gấm Huyền Thương thần quân tự mình mang đến, nói là lễ vật mà Thần tộc tặng mừng sinh thần của con."
Thanh Quỳ tiếp nhận hộp gấm, nói: "Thần tộc xưa nay trọng tín trọng nghĩa, Huyền Thương thần quân lại là trưởng tử của Thần đế, nhất định sẽ không vì một vài câu nói mạo phạm liền từ hôn. Phụ vương không cần lo lắng. Thanh Quỳ từ nhỏ đã chịu sự dưỡng dục, vun trồng của phụ vương, trên dưới Li Quang thị đối với con lại có ân huệ to lớn, mênh mông như đại dương. Thanh Quỳ tất nhiên sẽ không phụ sứ mệnh mà người đã giao phó, lấy việc gắn bó với Thần tộc làm nhiệm vụ quan trọng nhất của chính mình để đổi lại cuộc sống an ổn, yên bình cho tộc nhân."
Li Quang Dương gật đầu mãn nguyện. Nghe những lời trấn an của đứa con gái bảo bối, ông phần nào cảm thấy nhẹ nhõm, tạm thời quên đi thứ phế vật lúc nào cũng gây phiền toái ở Triêu Lộ điện kia.
..............................................................
Thần tộc, chốn bồng lai tiên cảnh, đang đắm chìm trong sắc đỏ của ánh trăng khuyết treo trên cao. Biển sương bồng bềnh tạo thành những đám mậy mỏng lửng lờ trôi giữa không trung làm cho những lầu vàng điện ngọc thoắt ẩn thoắt hiện, mờ mờ ảo ảo. Trăm hoa đua nhau khoe sắc, nối tiếp nhau trên lối đi lớn bằng ngọc thạch, trải dài đến vô tận.
Huyền Thương thần quân bước lên thềm ngọc, hướng về phía Thần đế, Thần hậu hành lễ: "Phụ thần, mẫu thần."
Thần đế ngồi uy nghiêm ở trên cao, Thần hậu ở bên cạnh dáng vẻ đoan trang, dịu dàng. Đế hậu hai người cùng nhìn trưởng tử trong điện, vẻ mặt khác nhau. Thần đế nghiêm khắc, Thần hậu yêu thương.
Huyền Thương quân hiện tại tiên linh hai ngàn bảy trăm tuổi, đã đến tuổi thành gia lập thất của tiên gia. Hắn dáng người cao ngất như cây tùng, vẻ lạnh nhạt, nghiêm túc luôn hiển hiện trên khuôn mặt. Thần hậu khẽ thở dài một hơi, đứa con trai lớn này, từ nhỏ đến lớn đều khiến bà không có gì phải lo lắng, bận tâm. Từng lời nói và việc làm của nó đều thận trọng, tuy đối với bản thân vô cùng khắc nghiệt, nhưng lại đối đãi với người khác hết sức chu đáo và công chính liêm minh.
Từ trên xuống dưới cái gì cũng tốt, chỉ là cái tính quá mức lạnh lùng, lãnh đạm giống hệt Thần đế.
Thần đế vẫn chưa lên tiếng nên bà tuy quan tâm nhưng lại không dám hỏi trước câu nào. Cũng may Thần đế rốt cuộc cũng hỏi: "Hôm nay, con đã gặp công chúa Thanh Quỳ của Li Quang thị?"
Huyền Thương quân chắp tay đứng trang nghiêm, cung kính nói: "Thưa, đã gặp qua."
Thần đế hỏi: "Như thế nào?"
Huyền Thương quân trầm ngâm hồi lâu không đáp, bởi vì thực sự chẳng ra làm sao cả.
Nhưng hắn nói cho cùng cũng là một chính nhân quân tử, tất nhiên sẽ không ở sau lưng người khác nói này nói nọ. Hắn thoáng trầm tư, nói: "Bẩm phụ thần, Thiên phi tương lai dù sao cũng là một trụ cột của Thiên giới, tính cách đức hạnh đều liên quan đến tương lai của Thần tộc. Nhi thần cho rằng, trước hết hãy để Thanh Quỳ công chúa tiếp xúc nhiều hơn với Thần tộc chúng ta. Thứ nhất là khiến cho nàng thích ứng với hoàn cảnh của Thiên giới. Thứ hai là giúp nàng có thể sớm ngày củng cố tiên căn, tăng tiến tu vi."
Thần đế nói: "Thiên phi tương lai quả thực đối với Thần tộc cũng rất quan trọng. Ý này của con rất tốt."
Thần hậu nghe thấy thế liền lộ ra vẻ vui mừng, nhưng phải chờ đến khi thần đế dứt lời bà mới dám nói: "Đã sớm nghe nói, Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị nổi danh xinh đẹp thuần khiết, lễ độ. Cầm, kì, thi, hoạ đều thông hiểu tinh tế, lại tinh thông trù nghệ điều chế thuốc, là một nữ tử tài mạo song tuyệt. Mẫu hậu cũng muốn chính mắt nhìn thấy xem thế nào. Hiện giờ con đã có ý này, phụ thần con cũng đã cho phép, chi bằng liền thông báo cho Li Quang thị một tiếng, sớm ngày đón nàng ấy lên Thiên giới du ngoạn đi."
Xinh đẹp thuần khiết, tao nhã? Huyền Thương quân nhớ tới nữ nhân miệng mồm chua ngoa quỳ gối giữa đường kia, mặt mày liền nhăn lại thành một cục.
Chính mắt nhìn thấy? Chỉ sợ là trăm nghe không bằng một thấy thôi!