Mục lục
Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dạ Đàm cảm thấy tứ chi đều rất ấm áp, lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn trộm hắn. Những bông tuyết hỗn loạn, bao phủ thật dày trên đầu vai mép tóc hắn, vẻ mặt hắn nghiêm túc mà chuyên chú, sợ gió tuyết xâm nhập vào vật báu trong lòng.

Hẳn là...... cũng tạm được rồi nhỉ. Dạ Đàm xảo quyệt đảo tròn hai mắt, nói: "Người ta đau đầu, ngươi lấy cái Hồng Quang Bảo Tình này ra đi, được không?"

Huyền Thương quân nhìn lướt qua trán nàng, nói: "Hồng Quang Bảo Tình vẫn chưa phát tác."

Dạ Đàm vặn vẹo vòng eo, dùng giọng điệu mà chính mình nghe xong cũng dựng cả tóc gáy, nũng nịu nói: "Vậy người ta chỉ là đau đầu thôi......"

Huyền Thương quân do dự, tính cách của Dạ Đàm, hắn không phải không biết. Có Hồng Quang Bảo Tình ràng buộc, nàng còn chưa đến mức chạy loạn. Nếu mất pháp bảo này, chỉ sợ như thả chim về rừng.


Dạ Đàm hơi hơi ngẩng mặt lên, cánh môi dán lên cằm hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước quét qua yết hầu hắn. Huyền Thương quân trong nháy mắt cứng đờ, Dạ Đàm tiếp tục tiến lên, cánh môi theo cổ hắn trượt xuống phía dưới. Một trận tê dại tận xương tủy, Huyền Thương quân ngay cả hô hấp cũng đều loạn nhịp.

"Người ta vừa không phải Thanh Quỳ, vừa càng không phải là cái gì thuần thanh thân thể. Mỗi lần Hồng Quang Bảo Tình này phát tác, ta đều rất đau rất đau. Ngươi không quan tâm người ta......" Giọng của nàng có chút nghẹn ngào, trong mắt lại lấp lánh nước mắt.

Huyền Thương quân đưa tay, nhẹ lau khóe mắt nàng, cuối cùng nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn. Ta sẽ luyện chế nó lại lần nữa, làm cho nó thích hợp với thể chất của nàng."

"Ừm!" Dạ Đàm gật đầu giống như gà con mổ thóc —— chỉ cần ngươi lấy cái pháp bảo chết tiệt này ra, ngươi nói cái gì cũng được hết!

Huyền Thương quân vươn tay, nhẹ nhàng áp vào trán nàng. Dạ Đàm chỉ cảm thấy giống như thần hồn đều bị hắn hút ra. Sau một lúc lóa mắt váng đầu, cả người nàng nhẹ hẫng. Mà trên tay Huyền Thương quân, có một viên bảo châu thanh quang trong suốt, chính là Hồng Quang Bảo Tình.

Dạ Đàm mất đi sự áp chế của pháp bảo này, nhất thời cả người thoải mái. Chỉ là khó tránh khỏi thở dài trong lòng, mong đợi tự do lâu như vậy, nếu không có Đông Khâu Xu, chính mình giờ phút này, phải hoan hô nhảy nhót thế nào rồi.

Huyền Thương quân thu Hồng Quang Bảo Tình vào trong tay áo, nói: "Đợi ta luyện chế lại lần nữa, sẽ tặng nó cho nàng."

Miễn đi! Dạ Đàm trợn trắng mắt, nhưng lời nói ra lại là: "Ta thực sự rất mong đợi."

Huyền Thương quân nhìn thấy hết sự không tình nguyện ở trong mắt nàng, nhưng không hề có nửa phần không vui, trong lòng lẫn trong mắt, chỉ cảm thấy hồn nhiên đáng yêu. Hắn nói: "Dạ Đàm, ta...... chúng ta thành thân, được không?"

"Thành thân?" Dạ Đàm ngây ngẩn —— cho dù những lời ngươi nói khi trước là bày tỏ. Nhưng nào có nhanh như vậy đã nhảy đến thành thân rồi? Nhưng mà thẳng thừng từ chối thì nàng lại không dám —— có quỷ mới biết Huyền Thương quân có thẹn quá hóa giận, lại gắn Hồng Quang Bảo Tình lên trán nàng lần nữa hay không?


Cái pháp bảo tồi đó, hắn gắn vào rồi tháo ra đều trông rất dễ dàng!

Dạ Đàm ậm ờ hồi lâu, nói: "Nhưng mà ta lại không phải Thiên phi mà Thần tộc định ra, làm sao ngươi cưới ta được?"

Huyền Thương quân cứ như vậy ngưng mắt nhìn nàng, một đôi con ngươi như thế giới chạm băng khắc ngọc, trong sạch đến làm say lòng người. Hắn nói: "Người ta muốn cưới, là Li Quang Dạ Đàm, không có quan hệ gì với Thiên phi."

Hắn nói được nghiêm túc, nhưng Dạ Đàm lại không quá tin tưởng. Nàng hàm hồ nói: "Nếu phụ thần, mẫu thần ngươi đồng ý, ta...... ta...... ta đương nhiên cũng có thể rồi."

—— thế nhưng bọn họ làm sao có thể đồng ý chứ? Nếu cả Thần tộc Thiên giới này đều phản đối, ngươi chỉ dựa vào một chút yêu thích như vậy, làm sao có thể kiên trì đến cùng?

Bên người bông tuyết tuôn rơi lả tả, ngưng kết ở đáy mắt nàng, tấc tấc lạnh lẽo. Nàng từ trong đất tuyết đứng lên, giũ đi băng tuyết trong tay áo.

Những thứ gọi là yêu và thích này, vẫn là nghe một chút thì được. Khi hứa hẹn mọi người cảm động lẫn nhau một phen, vui vẻ một chút thì cũng thôi.

Nếu ta thực sự tin, mới ngốc đấy.

Ánh mắt Huyền Thương quân khẽ đọng lại, nói: "Nàng không tin."


"Làm gì có?!" Dạ Đàm sợ hắn đổi ý, cũng đừng trong cơn tức giận lại lấy ra Hồng Quang Bảo Tình chụp lên đầu mình, nàng vội nói, "Ta tin mà. Ta là thật lòng với quân thượng, tựa như thịt bò béo, thịt dê béo, bao tử, ruột vịt, nấm kim châm...... trong nồi hồng canh."

Dạ Đàm xòe tay đếm nửa ngày, suýt chút nữa bị cái thật lòng của mình làm cảm động đến chảy nước miếng. Huyền Thương quân thở dài một hơi: "Chờ ta ra ngoài, sẽ dẫn nàng hạ phàm ăn lẩu."

Dạ Đàm không quá hiểu được: "Tại sao phải hạ phàm?"

Huyền Thương quân nói: "Thiên giới cấm ăn đồ mặn."

"Con người của ngươi......" Dạ Đàm cũng là phục rồi, "Ngươi đường đường là Huyền Thương Thần Quân, trưởng tử của Thần đế. Ngươi muốn ăn lẩu, chỉ cần không mang đến Bồng Lai cung giáng ăn, thì ai gây khó dễ được ngươi chứ?"

Huyền Thương quân giúp nàng phủi tuyết dính trên áo: "Quy củ chính là quy củ."






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK