Dạ Đàm hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Kỳ thực, ta còn đang ở một buổi chiều mùa hạ của rất nhiều năm trước kia. Ta vẫn còn nằm trên đá Thái Hồ (*) của Ẩm Nguyệt hồ, mơ một giấc mộng đẹp sao? Thiếu Điển Hữu Cầm, hết thảy mọi thứ từ sau khi gặp chàng, đều là giả dối hư ảo hết đúng không?
(*) đá Thái Hồ: loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Ta vẫn còn là một đứa trẻ bên hồ bị người người căm ghét, lòng có sơn hải, côi cút phất luân sao?
Nàng thật lâu không dám đi về phía hắn, chỉ sợ mộng đẹp dễ tỉnh.
Phía sau, Thiếu Điển Tiêu Y hét lớn: "Thiếu Điển Hữu Cầm? Ngươi đang làm cái gì vậy?!" Sự tức giận của phụ thần, Huyền Thương quân nghe vào trong tai, nhưng không hề phản ứng. Thần hậu trợn mắt há hốc mồm. Thiếu Điển Tiêu Y tưởng chừng như muốn thổ huyết: "Phản rồi, bắt lấy bọn họ!"
Nhị Lang thần và Thái Dương tinh quân lúc này mới cả kinh nói: "Quân thượng!"
Tất cả mọi người đều biết, Huyền Thương quân lúc này hẳn nên ở Bật Chính điện chịu phạt. Thế nhưng hắn đã làm gì? Hắn ngang nhiên trốn thoát, hơn nữa còn không hề báo trước, phá hư kết giới, xông thẳng vào Bồng Lai cung giáng. Đây là loại trọng tội gì chứ?
Nếu là những người khác thì cũng thôi đi. Đằng này lại là Huyền Thương quân!
Huyền Thương quân mà hai ngàn bảy trăm năm qua, giữ nghiêm thiên quy, từ trước đến giờ không hề làm chuyện sai trái!
Mắt thấy chư thần tiến lên ngăn cản, Dạ Đàm không hề do dự, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Huyền Thương quân. Đao kiếm phía sau, nàng đều không nhìn thấy. Ngọn lửa trên người hắn cũng không hề tổn thương nàng, chỉ tầng tầng bao bọc, dịu dàng vây quanh.
Dạ Đàm nhắm mắt rồi lại mở ra.
Mộng cũng không tỉnh.
"Chàng còn ở đây." Nàng vươn tay, ôm chặt vòng quanh cổ Huyền Thương quân. Huyền Thương quân trở tay gảy dây đàn, tiếng đàn lanh lảnh. Dạ Đàm ngẩng đầu lên, trông thấy chiếc cằm hình dạng hoàn hảo của hắn, nàng đưa tay sờ vào, hỏi: "Chàng thực sự là Thiếu Điển Hữu Cầm sao?"
Huyền Thương quân mím chặt môi, phá tan trùng trùng bao vây của thiên binh, một đường chạy về phía Nam Thiên môn, phía sau vẫn có thể nghe thấy tiếng rít gào của Thiếu Điển Tiêu Y.
Pháp trận Thiên giới, gần như là mỗi một chỗ hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Thiên binh đóng giữ, lại luôn luôn do hắn tự mình sắp xếp. Thần tộc bất ngờ không kịp đề phòng, dĩ nhiên là bị hắn đột phá phòng tuyến.
Dạ Đàm nói: "Khi còn bé, nhạc công dạy tỷ tỷ từng nói, một loại nhạc cụ sạch sẽ như đàn, ta ngay cả chạm cũng không xứng được chạm. Từ đó trở đi, ta liền rất ghét đàn." Nàng áp mặt vào gáy Huyền Thương quân, nhỏ giọng nói, "Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, một người có thể đánh đàn mê người như thế. Ta nghĩ, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không ghét đàn nữa."
Y phục Huyền Thương quân thấm máu, thế như chẻ tre. Thừa dịp thiên binh còn chưa hoàn hồn, không dám toàn lực ngăn cản, hắn lao ra khỏi Nam Thiên môn. Y phục hắn nhuộm đầy máu tươi, ngay cả ngọn lửa trên người cũng lộ ra huyết hồng. Chỉ có y nhân trong lòng tóc dài như thác, mềm mại không xương.
Hắn đạp gió bay đi, rời khỏi Thiên giới, mãi đến khi đặt chân vào ranh giới của Yêu tộc, mới dừng bước chân.
Dạ Đàm có chút bất an, hỏi: "Tại sao chàng không nói lời nào, chàng tức giận rồi sao?"
Huyền Thương rũ mắt xuống chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau, nói: "Ta đang nghĩ, kể từ giờ phút này đến rất nhiều rất nhiều năm về sau, bất cứ khi nào có ai đó hỏi, ta là như thế nào khuất nhục chư thần, thoát khỏi Thiên giới. Ta đều sẽ nhớ tới hôm nay, nàng cứ như vậy mà tựa vào lòng ta, kề sát vành tai ta, êm dịu ấm áp mà chuyện trò."
Dạ Đàm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Hắn vẫn mỉm cười, chỉ là máu trên môi rơi xuống từng giọt từng giọt, như châu như lệ. Dạ Đàm đưa tay ra, máu thượng thần tinh thuần kia, tựa như thứ châu báu xinh đẹp nhất thế gian, từ chín tầng trời rơi xuống, nhỏ vào lòng bàn tay nàng, hạt hạt sinh hương.
Thanh khí tinh thuần ăn mòn lòng bàn tay của nàng. Mà nàng lại rưng rưng mắt cười, ngọt ngào chịu đựng.
Nhiều năm sau, ta lại làm sao hình dung được chàng trong giờ phút này đây?
Thiếu Điển Hữu Cầm.
Dạ Đàm từ từ nhắm mắt lại, hướng đôi môi đỏ mọng ra đón nhận, nhưng không có đáp lại. Sau một lúc, mũi chân nàng chạm đất —— Huyền Thương quân lại chỉ thả nàng xuống.
Nàng mở mắt ra, thấy Huyền Thương quân một mình đi về phía trước, không khỏi vừa thẹn vừa giận: "Này! Chàng có bị ngốc không thế! Người ta......" Nàng tức giận đến dậm chân, "Người ta là muốn......"
Ai nha, thực sự là cả Tứ giới cũng tìm không ra một tên ngốc như vậy!
Nàng vô cùng không cam lòng, nhưng chỉ có thể đuổi theo sau.
Huyền Thương quân không hề quay đầu lại, phía trước không xa, chính là Nại Hà. Hắn bước nhanh đi tới bờ sông, vốc nước rửa tay lau mặt. Dạ Đàm ở gần bên cạnh hắn, chỉ chốc lát sau, hắn đứng dậy, ánh mắt thâm thúy như vũ trụ: "Chuyện như vậy, vốn nên dâng hương tắm gội, trân trọng từng khoảnh khắc. Nhưng mà hôm nay chuyện đến đột ngột, chỉ có thể giản lược tất cả.
"Hả?" Dạ Đàm một mặt không hiểu gì cả.
Thế nhưng đúng lúc này, hai tay Huyền Thương quân nâng mặt nàng lên, đôi môi dán vào cánh môi của nàng. Trong đầu Dạ Đàm cũng nổi lửa, cháy đến máu nàng như sôi sục, kinh mạch thiêu đốt.
Môi của hắn, đầy đặn mà trơn mượt, hơi thở ngọt lạnh tinh khiết. Ánh mắt của hắn nồng đậm như Cửu Đan Kim Dịch chôn sâu dưới nền đất rất nhiều năm tháng, khiến người ta say mê.
Dạ Đàm vòng tay quanh eo hắn, cùng hắn giao hòa hô hấp.
Bờ Nại Hà lốm đốm hoa tạp, cỏ xanh lả lướt, như dây tơ hồng phân loạn rậm rạp.
Dạ Đàm tình đến chỗ nồng, trực tiếp đẩy Huyền Thương quân ngã vào trong hoa tạp cỏ dại. Con ngươi hắn cũng trong suốt, đủ để cho nàng nhìn ngắm trăng sao. Hai má Dạ Đàm đỏ ửng, đầu ngón tay từ từ lần mò vào vạt áo của hắn, khe khẽ kéo ra, tự do như một mỹ nhân rắn, khiến người sa đọa.
Huyền Thương quân chợt đè tay nàng lại, Dạ Đàm kinh ngạc: "Sao vậy?"
Nàng còn tưởng là đã chạm vào vết thương trên người hắn, vội cuống quít hỏi. Huyền Thương quân chậm rãi ổn định hô hấp cùng nhịp tim của chính mình, sau đó rút tay Dạ Đàm từ trong vạt áo ra. Hắn ngồi dậy, chỉnh đốn trang phục, nghiêm túc giống như một tiết phụ: "Sau khi thành thân mới có thể."
Dạ Đàm: "......"
Danh Sách Chương: