Viêm Phương nói: "Tâm trí nàng đã loạn, nói xằng nói bậy không thể cho là thật được. Bản tôn đã phái người truyền Phong nhi đến đây hỏi chuyện."
Bạch Cốt phu nhân ừ một tiếng, Anh Chiêu cả giận nói: "Thần trí ta mơ hồ?! Cái chết của Đỉnh Vân, là Chúc Cửu Âm tận mắt nhìn thấy! Chuyện lớn như thế, chẳng lẽ hắn còn dám nói dối hay sao?!"
Bà vừa nói như vậy, Viêm Phương liền cau mày càng sâu. Ông nói: "Chúc Cửu Âm bây giờ đang ở đâu? Lập tức phái người tìm hắn đến đây!"
Ma hậu đi quá vội vàng, quả thực cũng không biết Chúc Cửu Âm đã đi đâu. Nhưng mà chỉ chốc lát sau, liền có người đến báo: "Tôn thượng, Chúc Cửu Âm trưởng lão còn đang ở trong điện của Ma hậu, nhưng...... nhưng......" Ma binh hồi báo chợt ấp a ấp úng, Viêm Phương không chờ được nữa, trách mắng: "Nói!"
Ma binh dập đầu nói: "Chúc trưởng lão đã trúng độc mất mạng rồi ạ!"
"Cái gì?" Viêm Phương và Bạch Cốt phu nhân đều lấy làm kinh hãi, Ma hậu Anh Chiêu càng phát lạnh trong lòng —— nếu như vậy, chẳng phải là chết không đối chứng sao?!
Viêm Phương vẫn rất bình tĩnh, ông cẩn thận xem xét thi thể của Đỉnh Vân, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Vân nhi trước khi chết, cũng từng trúng kịch độc."
Bạch Cốt phu nhân nói: "Người đâu, đi mời Dạ Đàm công chúa tới đây. Ta phải biết được, đây là độc gì, có thể đồng thời độc chết cả hoàng tử lẫn trưởng lão của Ma tộc ta!"
Anh Chiêu rống giận: "Tiện nhân Li Quang thị kia, nàng ta vốn đã cấu kết với Triều Phong làm việc xấu, lời của nàng ta sao có thể tin được?!"
Viêm Phương thương xót bà mất con, ngược lại cũng không quá trách cứ nhiều, nói, "Vậy thì đi ra bên ngoài mời y tu đến đây kiểm tra thực hư." Ông đặt tay lên đầu vai Anh Chiêu, an ủi nói: "Đỉnh Vân là con trai của nàng, cũng là con trai của bản tôn. Bất kể như thế nào, bản tôn cũng nhất định sẽ tìm ra hung phạm, báo thù cho nó."
Bên cạnh, Bạch Cốt phu nhân đột nhiên nói: "Nếu Chúc Cửu Âm là trở về báo tin rồi mới bỏ mạng, như vậy hung thủ rất có thể, không biết hắn đã chết."
Viêm Phương nhảy dựng trong lòng, nói: "Ý cô cô là....."
Bạch Cốt phu nhân nói: "Nếu Chúc Cửu Âm còn sống, hung phạm tự nhiên không thể biện bạch. Khi Phong nhi tới đây, tôn thượng cứ bất ngờ hỏi nó một câu như vậy." Viêm Phương trầm ngâm không nói gì, Bạch Cốt phu nhân quét mắt nhìn ông một cái, "Chẳng phải con tin chắc nó không phải là hung thủ hay sao? Một khi đã như vậy, cần gì do dự."
Viêm Phương cúi đầu, nhìn thi thể Đỉnh Vân dưới đất, cuối cùng nói: "Cũng được."
Trọc Tâm đảo.
Triều Phong và Thanh Quỳ vừa trở về, đã gặp phải Tương Liễu vội vội vàng vàng đi tới. Nhìn thấy hai người họ, ông ta nhíu mày: "Tam điện hạ và Dạ Đàm công chúa đây là từ nơi nào trở về?"
"Là Đại tế tư à." Triều Phong nhảy dựng trong lòng, Tương Liễu này, vẫn luôn không quá có thiện cảm với hắn. Hắn trên mặt tươi cười, trong lòng lại hết sức cảnh giác, nói: "Đúng là có đi ra ngoài một chuyến, Tế tư đến đây, là có chuyện gì sao?"
Tương Liễu thở dài một hơi, chuyển sang nhìn về phía Thanh Quỳ, trong giọng nói lại lộ ra vài phần quan tâm: "Công chúa nhìn qua sắc mặt không tốt lắm."
Thanh Quỳ nhẹ thi lễ với ông, nói: "Nhận được sự quan tâm của Đại Tế tư Tương Liễu, ta cũng không có gì đáng lo ngại. Tế tư đi chuyến này, là đến đây xin thuốc sao?" Vừa nói đến chuyện xin thuốc này, sắc mặt nàng không khỏi ửng đỏ —— thuốc mà Tương Liễu xin, cũng không phải loại đứng đắn gì.
Tương Liễu cũng hiểu được nên trên mặt hơi có chút băn khoăn, ông ta ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôn thượng lệnh ta đến đây truyền gọi Tam điện hạ."
Triều Phong thở dài —— cái gì nên tới, vẫn sẽ tới. Hắn xoay người lại nói với Thanh Quỳ: "Nàng nghỉ ngơi trước đi. Ta đi một chút rồi về."
Thanh Quỳ một mặt lo lắng, nói: "Đại Tế tư, trên người điện hạ cũng mang thương tích, xin cho phép chàng đổi một bộ y phục khác rồi hẳn đi."
Ngay cả Triều Phong cũng không ngờ tới, Tương Liễu trước sau luôn không có hảo cảm với hắn, vậy mà lại không hề làm khó dễ, trực tiếp đồng ý. Ông nói: "Động tác nhanh một chút, chớ để Ma tôn đợi lâu."