“Tôi nghĩ anh sẽ đem chăn hay thứ gì đó thay đổi.” Cậu đi vào trong phòng, tùy ý mở ra ngăn tủ đựng quần áo, mấy bộ quần áo cậu để lại không có đem đi cũng vẫn còn tại vị.
Lục Thiên Thần tựa ở cửa đơn giản nói một câu: “Hảo hảo nghỉ ngơi, khi nào tới bữa cơm tôi sẽ gọi cậu.” Sau đó xoay người ly khai.
Đường phong quen thuộc vọt vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó trần như nhộng chui vào trong chăn đem mình khóa thành một cái nem rán, cậu thích ngủ lỏa, mỗi một lỗ chân lông đều có được cảm giác giải phóng hô hấp.
Ánh nắng buổi chiều thẩm thấu qua rèm cửa tạo nên một mảng ánh sáng nhạt màu, cậu rất nhanh ôm chăn tiến nhập vào trong giấc mộng ngọt ngào, giấc ngủ ngắn luôn dễ khiến người ta rơi vào trong một đám giấc mộng, những giấc mộng mày có thuộc về Fiennes, cũng có thuộc về Đường Phong hiện tại, giống như một cái mạng nhện đem mọi thứ kết dính lại cùng một chỗ.
Cậu mơ thấy tình cảnh lúc bản thân lần đầu tiên nhận được giải thưởng ảnh để ở lễ điện ảnh cấp A+, lúc người dẫn chương trình nói ra tên của cậu thì cậu có cảm giác trái tim mình nhảy lên rất nhanh, có chút đau, cậu lúc đó một lần lại một lần tự nói với chính mình, nghìn vạn lần đừng phát bện, nghìn vạn lần không được ngất đi, đây là buổi quay trực tiếp, nếu như ngất xỉu thì quá khôi hài rồi, sẽ rất mất mặt.
Cậu hoàn toàn quên mất mình đã như thế nào đi lên đài lĩnh thưởng, diễn thuyết và vân vân tất cả đều không còn nhớ rõ, ký ức khắc sâu duy nhất là khi đi xuống dưới đài liền lập tức đi lấy lý do đi WC để ra bên ngoài vội vã uống hai viên thuốc.
Gió đêm thật lạnh, đại sảnh yến hội tỏa ra ánh sáng năm màu cùng náo nhiệt, cậu một người đứng bên ngoài hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn bầu trời, sau đó biết được rốt cuộc mình đã bước lên con đường mà mình muốn đi.
“Đường Phong, thân ái…”
Loáng thoáng có người ở bên tai cậu phun nhiệt khí, cậu nhớ rõ trước đây trong nhà có nuôi chó và mèo, con mèo kia rất thích lui ở trong ngực của cậu để sưởi ấm, sau đó chú chó kia luôn luôn vào lúc trời sáng liền chạy đến bên cạnh cậu liếm mặt của cậu, giống như hiện tại, liếm liếm cái trán, chóp mũi, gương mặt còn có môi.
“Charles, đừng lộn xộn… hiện tại mấy giờ rồi?” Cậu mở mắt đem tay che mặt Charles đem người bên cạnh đẩy ra.
Miễn cưỡng trở mình một cái, kéo kéo chăn, hình dạng khép hờ mắt của chàng trai vừa nhìn chính là còn chưa tỉnh ngủ, lông mi vừa đen vừa dài giống như hai cánh quạt không ngừng khoa trương quạt a quạt tạo thành một bóng râm.
Đường nhìn của Charles rơi lên trên vai của Đường Phong, từ quần áo bên giường cùng đồ dùng hàng ngày có thể suy ra chàng trai này bên dưới chăn nhất định là trần như nhộng, hắn đột nhiên cảm thấy mình khao khát khó chịu, bình thường cũng không có cảm giác cường liệt như vậy, thế nhưng hiện tại, hắn bị khát vọng cường liệt của mình dọa tới rồi, nguyên lai mình dĩ nhiên là một người đàn ông có dục vọng không bao giờ đủ như vậy?
“Thân ái, đã sáu giờ rưỡi rồi, dậy ăn cơm thôi, ngoan.” Ngữ khí như đang hống trẻ con, Charles lại cúi người hôn lên bờ vai trần trụi của chàng trai.
“Sáu giờ rưỡi?” Đường Phong xoa xoa cái trán, vậy là cậu đã ngủ suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ, đầu sao lại choáng như vậy a? Quả nhiên là ngủ quá lâu rồi.
Charles một bên gật đầu một bên hôn: “Ừ.”
Thơm quá thơm quá, Đường Đường nhà hắn khẳng định trước khi ngủ đã tắm rửa qua, thật muốn liếm từ trên xuống dưới một lần.
“Charles, anh muốn ăn tôi sao?” Chàng trai bắt đầu khôi phục thanh tỉnh có chút buồn cười nhìn cái tên đang liếm tay cậu, Charles như vậy thoạt nhìn giống như một chú chó nhỏ.
« Tôi ước gì hiện tại có thể đem cậu nuốt vào trong bụng ! » Nam nhân vừa tỉnh ngủ quả nhiên là tối quyến rũ, tư thái liêu nhân này, còn có nhãn thần mông lung này, Charles nuố nước miếng một cái, bàn tay mê đắm đặt lên lưng Đường Phong.
Chết tiệt, chăn này có đúng hay không là có chút quá dày rồi ?
« Đáng tiếc hiện tại tôi đã không phải là thức ăn mà anh có thể ăn rồi. »Người kia mang theo nội tâm xấu xa hướng Charles trừng lớn hai mắt, đường nhìn lướt qua Charles đi về phía Lục Thiên Thần đang đứng ở cửa, « Lão bản, phiền phức ngài đem sinh vật này ra ngoài. »
Charles bị đả kích rồi : « Thân ái, cậu quá ác tâm rồi ! »