Đường Phong cũng không phải rất thích tiệc rượu, thứ nhất là tửu lượng của cậu rất kém, bởi vì thân thể lúc trước cũng phải ít uống rượu, thứ hai là tiệc rượu bề ngoài hoa lệ thực chất bên trong đều là quan hệ tiền tài lợi ích, nhưng dù sao đang ở trong vòng tròn này, lợi dụng tiệc rượu để kết bạn cũng đã thành chuyện bắt buộc đối với mỗi người.
Một ít trường hợp cần phải xã giao Đường Phong cũng sẽ không khước từ, ở trong vòng tròn này giả vờ thanh cao là rất không cần thiết, đương nhiên cũng có thể đặc biệt độc hành, nhưng vẫn phải có một đám bạn tài hoa hơn người mới không bị biển người bao phủ.
Tiệc rượu lần này chủ yếu là để chúc mừng tập đoàn Thiên Thần c��IA> Lục Thiên Thần và giải trí Tô thị của Tô Khải Trình hợp tác mà tổ chức, hai vị đại lão gia này không thể không trở thành nhân vật tiêu điểm của tiệc rượu, nhưng được quan tâm nhất vẫn là Ca Trần trên người có hai tin tức lớn, Ca Trần thực sự rất thích mặc âu phục trắng, cho dù là ở tiệc rượu cũng là một bộ âu phục trắng giá cao, càng giống như một đóa sen trắng thanh lệ thoát tục không dính bụi trần.
Nhưng mà, như vậy có thấy quá nhạt nhẽo một chút hay không?
Mỗi lần thấy Ca Trần dùng khuôn mặt tái nhợt mặc một thân trắng muốt, Đường Phong luôn luôn có một loại xung động muốn tiến lên quan tâm sức khỏe thân thể của cậu ta, đẹp thì đẹp thật, nhưng khó tránh khỏi thiếu mất vẻ đẹp lực lượng của đàn ông.
“Anh có chắc là muốn nắm tay ta đi ra ngoài?” Đường Phong đứng ở trên lầu nhíu mày.
Đồng dạng làm một trong những chủ nhân tiệc rượu lần này, Charles cung cấp nơi tổ chức tiệc rượu, đương nhiên là phải có phòng chờ VIP người khác không có, vốn là khuôn mặt anh tuấn hỗn huyết, Charles mặc vào lễ phục Anh thức càng có vẻ thuần chất ưu nhã, thêm một cái quyền trượng nữa thì đúng là đế vương của một quốc gia.
“Tôi hưởng thụ ánh mắt ao ước và đố kị của mọi người.” Charles nhìn từ trên xuống dưới người đã mặc xong âu phục, màu đen và lam đậm phối hợp khiến Đường Phong hoàn hoàn toàn toàn thể hiện ra quý khí từ bên trong, âu phục đo đạc vừa đủ ôm vòng lấy vóc người cực tốt khiến người ta ước ao của người kia, cả người đều chứa một loại cảm giác tươi sống, giống như là một vị hoàng thân thất lạc của quốc gia nào đó.
Trên thực tế so với Ca Trần được Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình theo đuổi, Charles thật sự nghĩ Đường Phong càng khiến hắn thích thú, được rồi, có thể đây là khác biệt thẩm mỹ quan giữa Trung Quốc và Phương Tây?
Nhưng Charles vẫn nghĩ, phẩm vị và ánh mắt của hắn vô cùng tốt.
Kết quả của việc sống đến ba mươi bảy tuổi qua đời vì bệnh tim, rồi chẳng biết tại sao lại sống lại chính là, Đường Phong hiện tại đã không thèm quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, người sống nên tùy ý tự nhiên, từ phương diện này đến xem, cậu rất tán thưởng Charles cởi mở.
“Mời.” Để ý lại cà vạt, Charles quý phái vươn tay về phía người kia.
Đường Phong trang nhã nắm tay Charles, hai người đàn ông anh tuấn lỗi lạc đang từ trên lầu đi xuống, trong lúc nhất thời, bảy tám phần mười ánh mắt trong sảnh đều đặt lên trên hai người, cảm giác này có một chút khiến Đường Phong cảm thấy dường như trở lại cuộc sống thân là siêu sao lúc trước, được những người ham mê điện ảnh và giới truyền thông quan tâm.
Luống cuống sao? Đương nhiên sẽ không.
Thoải mái lễ phép mà không mất tự nhiên tặng đi dáng tươi cười đầy mê hoặc.