Thời tiết tốt đẹp như vậy là thời gian thích hợp nhất cho việc đi du lịch du xuân, giẫm lên mặt có xanh biếc, hai tay vốc nước sông trong suốt, trên bãi cỏ trống trải dưới phong cảnh tuyệt đẹp trải thảm, cùng một đám bạn hi hi ha ha gặm nhắm này nọ, cầm lên máy ảnh chụp lại phong cảnh xinh đẹp trong mắt mình, đây đúng là chuyện vô cùng tuyệt vời.
Nhưng trong khái niệm “một đám bạn”, Đường Phong không nghĩ tới sẽ có một người tên Albert, hơn nữa hiện tại chỉ có một mình Albert ở cạnh cậu.
Đường Phong đột nhiên có chút hoang mang không biết phải làm gì, lúc trước Albert cũng không xuất hiện ở trước mặt cậu lâu lắm, nhiều nhất chỉ có vài ngày, sau đó liền rời đi, hoặc là vì đủ loại nguyên nhân mà tách ra.
Nhưng lúc này lại im lặng ngoài ý muốn, không ai đến phá hư trong lúc họ ở chung, Đường Phong không nhìn thấy người giống như Tiểu Ác Ma, cũng không nhận được bất kì cú điện thoại nào của Charles.
Cũng không phải cậu hy vọng có người đến cứu cậu hay gì đó, nhưng điều này cũng quá kỳ quái, im lặng như vậy, cho nên làm cho cậu không khỏi hoài nghi có phải Albert cùng bọn người Charles đã đạt thành hiệp nghị nào đó hoặc tương tự như vậy hay không.
“Lúc cậu tự hỏi sẽ nhìn chăm chú vào một chỗ, hơi hơi cúi đầu, hơi hơi cau mày.” Albert ngồi đối diện Đường Phong, vẫn luôn dùng ánh mắt giống như quan sát tác phẩm nghệ thuật mà nhìn cậu
Có thể là có chút buồn cười, nhưng hiện tại bọn họ đúng là đang ở trên vòng đu quay.
Đường Phong ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp bên ngoài, một bên là thành thị, một bên là rừng rậm, cậu vẫn luôn rất muốn đến ngồi vào vòng đu quay, nhưng lúc trước hoặc là không có thời gian, hoặc là không có tâm trạng.
Hiện tại có cơ hội, kết quả cư nhiên là đến cùng Albert.
Đường Phong không định mời Albert, nhưng người kia cư nhiên cũng theo lại đây.
“Anh hẳn là đi cưỡi ngựa, lái máy bay hoặc là đánh golf mà không phải ở đây cùng tôi ngẩn người.” Đường Phon lấy ô môi vừa mới mua ra, vừa ngắm phong cảnh vừa bỏ đồ ăn vào miệng.
“Ăn ngon sao?” Albert nhìn túi ô môi trong tay Đường Phong.
Đường Phong trực tiếp ném gói to trong tay qua: “Ăn ngon hay không phải tự mình nếm thử mới biết được.”
“Tôi thích ô môi.” Albert lấy ra hai viên, một viên ném vào miệng, một viên cầm trong tay.
Đối thoại như thế này thật sự vô cùng nhàm chán, Đường Phong nhìn Albert đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng nội dung họ nói chuyện không hề có chuyện gì buồn cười.
“Cậu đang cười, vì cái gì?” Albert có một chút nghi hoặc, tư thế ngồi thân sĩ, vẻ mặt vẫn bất động đạm mạc lại chứa vẻ thần bí như trước.
Tất cả đều làm cho Đường Phong rất muốn cười.
“Tôi chỉ là cảm thấy…ngạch…có chút kỳ quái.” Ăn ô môi, Đường Phong cười lắc đầu, “Không, không có gì, tôi chỉ là muốn cười liền cười mà thôi, anh không cần để ý đến tôi.”
Albert nhìn Đường Phong, rõ ràng không tin lời đối phương nói.
“Anh thật đúng là một người đàn ông không thú vị.” Đường Phong vẫn là nói ra, nếu mọi người đều đã ngồi trên vòng đu quay thì không thể cứ trầm mặc hoặc là tiến hành đề tài nhàm chán đến khi kết thúc.
“Không thú vị.” Albert lặp lại hai chữ này, cũng không có vẻ kinh ngạc hoặc là nghi hoặc, phảng phất như là thản nhiên tiếp nhận đánh giá của Đường Phong.
“Tôi không cần để ý bất kì ai.” Đây là giải thích mà Albert đưa ra, “không cần đi lấy lòng bất kì ai, chỉ cần làm chuyện mà tôi thích.”
Hoàn toàn độc lập cách xa mọi người, đơn giản vì Albert giống như là một vị vua không cần phải có quan hệ tốt với thần tử của mình, cũng không cần bạn bè tốt.
Chỉ cần gắt gao giữ chặt tài phú cùng quyền lực trong tay, hắn liền vĩnh viễn đứng thẳng trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Ở trong công viên trò chơi tùy tiện đi dạo một lát, những trò chơi linh tinh như vòng quay ngựa gỗ thì Đường Phong không có da mặt dày đến độ đi tranh chỗ ngồi với những người bạn nhỏ, mà những trò chơi quá mức mạo hiểm kích thích làm cho cậu vừa nhìn liền có chút sợ hãi, cho dù hiện tại trái tim của cậu vô cùng khỏe mạnh nhưng cũng không muốn ở trong công viên trò chơi đùa đến mức nôn mửa.
“Trình độ bắn súng của anh thế nào?” Đường Phong hỏi người nào đó đi cạnh cậu vẫn luôn tản ra hơi thở đáng sợ.
Ít nhiều nhờ Albert, Đường Phong có thể ở trong công viên trò chơi chật chội mà thoải mái bước đi, không cần bị người đạp chân hoặc là đụng trúng bả vai.
Nếu Albert là một người đàn ông không biết đi lấy lòng người khác cũng không có bằng hữu nên trở thành quá mức không thú vị thì Đường Phong sẽ tìm chút việc cho hắn làm, nếu không vẫn luôn chỉ có một mình cậu chơi đùa giống như có chú kỳ quái.
“Tạm được.” Albert trả lời.
Hai phút sau, Đường Phong đưa súng cho Albert, chỉ vào bia ngắm ở đối diện Albert nói: “Có xem qua [Vợ chồng Smith] không?”
“Không có.” Albert nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, “Tôi chỉ xem qua phim của cậu.”
“Oa úc, vậy thật đúng là vinh hạnh của tôi.” Đường Phong nói: “Chưa xem qua cũng không sao, anh khẳng định biết ngắm bia bắn, sau khi bắn trúng chúng ta sẽ có phần thưởng.”
“Những con thú nhồi bông nhìn thực ngốc này?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo khinh thường.
Quả nhiên là một người đàn ông vô cùng nhàm chán, Đường Phong chỉ nói: “Vậy anh bắn không?”
“Được rồi.” Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Đường Phong đứng ở một bên nhìn, Albert không giống những du khách khác làm ra tư thế ngắm bắn, hắn trực tiếp cầm lấy súng đồ chơi hơi nheo mắt lại, hướng tới hồng tâm “bang phanh phanh” liên tục bóp cò.
Chính giữa hồng tâm, không có một sai lầm.
…
…
“Cậu thích thứ này?” Ngồi trên xe trở về, Albert bị bắt ngồi cùng một con thú nhồi bông to đùng, mà Đường Phong thì ngồi bên kia của nó.
Cho dù Đường Phong là cùng bọn người Tiểu Vũ đi vào Mĩ, nhưng ngày hôm sau ngoại trừ cậu những người khác đều không thấy, nghe nói là đổi một khách sạn khác.
Công ty đại diện vạn ác, Đường Phong cảm thấy hai tuần nghỉ ngơi thoạt nhìn thực giả dối, cậu cảm thấy bản thân giống như bị bán đi.
Albert không có hạn chế hành động của cậu, chỉ là sau khi Đường Phong rời giường liền phát hiện hộ chiếu cùng ví tiền đã biến mất, mà Albert cũng thực hành xứng đáng với danh hiệu “người đàn ông” ích kỷ trong miệng Đường Phong, không hề đi sắm vai Quasimodo luôn áp lực không dám tới gần Esmeralda kia.
Không hạn chế hành động, không có nghĩa sẽ không đi theo.
“Đưa cho Anne đi.” Đường Phong nhẹ nhàng vuốt ve chú gấu trắng to lớn, cười nói, “Thực dễ thương không phải sao?”
“Nó không cần thứ này.” Albert trực tiếp cự tuyệt.
“Anh là một tên không có trách nhiệm, thực nhàm chán, hơn nữa còn muốn đem bệnh nhàm chán lây cho con gái.” Ôm lấy thú nhồi bông, Đường Phong trực tiếp đem gấu to nhét vào trong lòng Albert, “Đây là món quà tôi tặng cho Anne, không phải tặng cho anh.”
“Nhưng đây là do tôi bắn súng thắng được.” Từ sau gấu to lộ đầu ra, hắn không thích lúc cùng Đường Phong nói chuyện lại không nhìn thấy người kia, hắn mỉm cười nói, “Cậu thực thích Anne.”
“Con gái của anh thực dễ thương.” Tuy rằng người cha tuyệt không dễ thương.
“Cậu có thể đi chăm sóc nó, nó cũng thích cậu, nó có thể học tập được rất nhiều điều từ trên người của cậu, cậu có được tri thức cùng kinh nghiệm càng nhiều hơn bất kì giáo viên nào.” Đem gấu to ném qua một bên, may mắn xe đủ lớn, nếu không Albert thực sự phải cùng thứ hắn nhìn qua thực ngu ngốc ngồi cùng nhau.
Làm cho Albert cùng Anne làm một cặp cha con thoạt nhìn bình thường chút là không có khả năng, tính cách Albert như vậy, thoáng chốc làm cho hắn thay đổi là chuyện không thể.
“Nếu anh không ngại, có thể để Anne đến ở cùng tôi.” Đường Phong chủ động nói.
“Không,” Albert lắc đầu, nhìn Đường Phong nói, “Cậu sẽ bởi vì quá yêu thương nó mà cho nó quá nhiều tự do cùng tùy hứng, nhưng có thời gian rảnh tôi sẽ để nó đến tìm cậu.”
Được rồi, ngẫu nhiên gặp mặt vẫn tốt hơn không thể gặp mặt.
“Cha của anh là người ra sao?” Đường Phong hiếu kì hỏi.
“Chết.” Trả lời vô cùng rõ ràng lưu loát, Albert lắc đầu, “Lời này nhắc đến cũng không có ý nghĩa gì, tôi cũng không giống Lục Thiên Thần đến bây giờ vẫn bị người trong nhà quản chế, cậu không cần lo lắng ở cạnh tôi sẽ gặp phải nguy hiểm gì.”
“Nhìn ra được.”
Bởi vì anh chính là kẻ nguy hiểm nhất.
“Cùng tôi một chỗ thực nhàm chán sao?” Albert đột nhiên nhắc lại đánh giá Đường Phong dành cho hắn khi ngồi trên vòng đu quay, “Ít nhất là thực nhẹ nhàng cùng tự do, không phải sao?”
“Xác thực.” Cậu còn có thể nói cái gì đâu.
“Cậu có chuyện muốn hỏi tôi, không cần giấu trong lòng.” Albert vươn tay nắm lấy tay Đường Phong, hắn hơi hơi tạm dừng trong chốc lát, vẻ mặt thoạt nhìn như thực hưởng thụ giờ khắc va chạm lẫn nhau này, “Cảm giác này thật tốt.”
Đường rồi, Đường Phong đã quen với Albert đôi lúc động kinh.
“Có phải anh cùng bọn người Charles có hiệp nghị hoặc gì đó tương tự hay không?” Nếu đối phương đã mở miệng nhắc tới, Đường Phong cũng sẽ không tiếp tục đem vấn đề nghẹn ở trong lòng.
“Bọn họ không nói cho cậu, ha ha,” Khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt Albert hàm chứa ý cười thản nhiên nhìn cậu, “Có cảm thấy thất vọng hay không, Đường Phong?”
“Chút ít đi.”
“Ở cùng tôi, mới là an toàn nhất.” Albert lặp lại một lần.
“Ý là ở cùng với Charles hoặc là Lục Thiên Thần sẽ không an toàn? Trên thế giới này vốn không có an toàn tuyệt đối.” Rút tay về, Đường Phong lại hỏi, “Rốt cục là vì cái gì, có liên quan đến Lục Thiên Tịch?”
“Lục Thiên Thần có một người cha phiền toái.” Trong lời nói dẫn theo một ít khinh thường, Albert nói: “Cậu không thể giúp được gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với tôi là đủ rồi.”