Chạm vào khoảng không, Charles liền lập tức tỉnh lại, nháy mắt mấy cái mới thích ứng bóng đêm, hắn vươn tay sờ sờ chỗ Đường Phong ngủ, cái gì cũng không có, trống rỗng một mảnh.
Cảm xúc lạnh lẽo nói cho hắn, Đường Phong đã rời đi khá lâu.
Chẳng lẽ trời đã gần sáng?
Charles vươn tay cầm lấy đồng hồ của hắn để ở đầu giường, thời gian là khoảng bốn giờ, ngoài phòng vẫn tối đen một mảnh.
Xốc lên chăn rồi đứng dậy, thuận tay cầm ấy áo ngủ trên giá áo mặc vào, Charles để chân không vừa thắt dây lưng của áo ngủ vừa mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Khu vực để rượu ở phòng khách có ánh sáng mỏng manh, nhưng khi Charles đi qua cũng không có tìm được Đường Phong, chỉ nhìn thấy một chai Whisky bị mở ra, rượu thiếu khoảng một phần năm.
Một trận gió đêm thổi nay bức màn mỏng manh, Charles theo hướng gió thổi đi qua, ở cách đó không xa thấy được bóng dáng nam nhân ngồi ở ban công, bức màn bị gió thổi tùy ý tung bay, nam nhân dùng tay phải cầm ly rượu dựa vào ghế ngẫu nhiên lại nhấp hai ngụm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh.
Thời gian giống như chậm lại, thong thả giống như muốn chậm rãi pha nên những màu sắc riêng biệt, vẽ nên những đồ án tùy ý trên bầu trời xanh trong.
Lúc này Charles bỗng nhớ đến một câu thơ, hắn đang ngắm nhìn Đường Phong, Đường Phong lại ở trên ban công nhìn bầu trời, ngắm là phong cảnh hay là người, ai là phong cảnh của ai, ai là vướng bận của ai?
Lục Thiên Thần a Lục Thiên Thần, cậu là thật sự buông tha hay lấy lùi làm tiến đây?
Nâng tay phải xoa nhẹ ngực trái, Charles thở dài xa xăm, ít nhiều vẫn có chút không cam lòng a, vì sao chính mình lại không có biện pháp hoàn toàn chiếm giữ được Đường Phong a?
Nhưng hắn lại dựa vào cái gì cảm thấy chính mình có thể giữ chặt đối phương đây?
Charles cuồng vọng tự đại, cũng sẽ có một ngày thất bại vô lực.
Thật giỏi cho Lục Thiên Thần, không thể đi sòng phẳng dứt khoát không lưu chút dấu vết, đây là cố ý làm cho Đường Phong nhớ kỹ đi?
Charles nhẹ nhàng sách một tiếng, hắn mới không tin lấy cái đầu thông minh của Lục Thiên Thần không tìm được cách làm cho Đường Phong triệt để hết hy vọng, hắn cũng không tin Lục Thiên Thần sẽ khinh địch mà buông tha như vậy, tên kia là ai a, là Lục Thiên Thần a.
Thích bất động thanh sắc xử lý sự tồn tại của người khác, muốn liền nhất định có được, dã tâm cùng cuồng vọng của Lục Thên Thần không hề ít hơn hắn hoặc Albert, chỉ là tên kia ẩn giấu sâu nhất, sâu đến mức có đôi khi ngay cả Charles cũng không thể chạm đến suy nghĩ của Lục Thiên Thần.
Muốn hắn tin tưởng Lục Thiên Thần thực sự buông tha, hắn không tin.
Nếu hắn nói những lời này cho Đường Phong, phỏng chừng Đường Phong cũng sẽ không tin hắn.
Ai, kệ hắn, chuyện sau này để sau hãy nói, hiện tại quan trọng nhất là sống thật tốt với Đường bảo bối của hắn.
“Bảo bối, sao lại một mình ở đây hóng gió a, coi chừng cảm lạnh.” Charles đi qua.
Nam nhân ngồi trên ghế quay đầu nhìn Charles, cong khóe miệng: “Chỉ là có chút ngủ không được, sao anh lại lên đây?”
“Không có cậu sao tôi có thể ngủ được, không phải sáng mai cậu còn phải lên lớp sao? Không thể thức đêm uống rượu như vậy a, rất có hại cho thân thể.” Charles cúi người hôn lên trán nam nhân, ôn nhu nói, “Đi thôi, chúng ta trở về.”
“Hảo.” Buông ly rượu, Đường Phong cùng Charles đi vào phòng, thân thể lạnh lẽo do bị gió đêm thổi được Char đại hùng chặt chẽ ôm vào ngực, dần trở nên ấm áp.
Đối với Charles, mọi thứ hiện tại đều thật tuyệt.
Làm ăn thuận lợi không ai dám chọc hắn, thân thể mạnh khỏe an khang sức sống bắn ra bốn phía, quan trọng nhất là hắn rốt cục có thể thoát khỏi cuộc sống đáng thương một người ôm chăn ngủ của mình.
Trời ạ, ai có thể tưởng tượng được đường đường Charles nham hiểm lại mỗi tối đều là một người cô đơn lẻ bóng đi vào giấc ngủ, cho dù bên ngoài có vô số mỹ nữ suất ca muốn ngã vào lòng của hắn, nhưng bờ ngực rộng lớn của hắn lại không thể chứa thêm bất kì ai khác.
Trừ bỏ một chút, vì sao trong nhà Đường Phong sẽ có một cái bóng đèn đáng chết?
“Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì, chưa thấy qua anh đẹp trai à?” Ngồi xếp bằng trên sô pha đối diện Charles, một tay vói vào trong gói to đem thức ăn nhét vào miệng, Tiểu Ác Ma nghiêng mắt trừng nam nhân trở về cùng Đường Phong vào đêm qua.
Không phải chưa từng gặp Charles, nhưng sao lần này lại nhìn đầu hùng này không vừa mắt chứ?
A a a, có có tên Đường Phong đáng giận kia, sao lại cả ngày cứ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả một đầu hùng cũng không buông tha.
“Chưa thấy qua ai phát dục không đầy đủ như vậy.” Charles ha ha nở nụ cười hai tiếng, tay so đầu Tiểu Ác Ma, lại so ngực của mình…còn muốn lần xuống vị trí bên dưới.
“Thiết, anh cao lớn liền cho mình là vận động viên quốc tế a, chưng từng nghe qua áp súc là tinh hoa sao? Còn có, tôi đây không gọi là phát dục không đủ, cái này gọi là tuổi trẻ!” Nâng cằm trừng mắt Charles, Tiểu Ác Ma từng ngụm từng ngụm cắn khoai tây, miệng phát ra thanh âm “ca xuy ca xuy’, nghe vào trong lỗ tai Charles trở thành thứ tạp âm vớ vẩn.
Charles vươn tay quơ quơ ở trước mặt.
“Anh làm gì?” Tiểu Ác Ma hỏi.
“Đuổi ruồi bọ.” Charles cười lạnh hai tiếng.
“Anh…” Tiểu Ác Ma lập tức nhảy dựng khỏi sô pha, thả người nhảy xông vào Charles, người sau liền né qua một bên, Tiểu Ác Ma liền đuổi theo không bỏ.
Hai người nhanh chóng ở trong phòng khách đánh nhau, chỗ lợi hại chân chính của sát thủ chính là năng lực đánh lén cùng với sức bật trong nháy mắt của họ, cùng người đánh trực diện luôn không là lựa chọn đúng đắn, nhất là khi đối mặt với một chiến sĩ thân kinh bách chiến như Charles.
Chỉ trong chốc lát, Charles liền chế trụ chặt chẽ Tiểu Ác Ma, lắc lắc đối phương dùng hai tay đặt người lên sô pha: “Tiểu ruồi bọ, tôi thật muốn vặn gãy cổ cậu.”
“Ca tháp” một tiếng, không phải là cổ Tiểu Ác Ma bị vặn gãy, chỉ là cửa phòng ngủ mở ra, Đường Phong vừa tắm rửa xong xuất hiện.
Đường Phong vừa mở cửa ra, Tiểu Ác Ma liền dùng thanh âm như heo sắp bị giết kêu thảm thiết lên: “A…Không cần a! Tôi vẫn còn là vị thành niên, ông chú đừng như vậy! Van cầu chú buông tha tôi đi!”
Quay đầu vừa thấy Đường Phong đến liền lập tức khóc kêu: “Đường Phong, mau tới cứu tôi, tên cầm thú này muốn phi lễ tôi!”
“Kêu lớn hơn một chút đi.” Charles cười lạnh hai tiếng, tăng lực đạo nắm hai tay Tiểu Ác Ma, người sau nhất thời ngao ngao kêu lên, lúc này không phải giả vờ, lạ thật sắp bị chặt đứt.
“Khốn kiếp! Tay của tôi sắp gãy!”
“Hai người ở chung thật tốt a.” Đường Phong ở bên cạnh bình tĩnh nhìn, tự rót cho mình ly nước, thảnh thơi cười nói.
“Uy, con mắt nào của anh thấy hai người chúng tôi ở chung hòa hợp vậy?” Tiểu Ác Ma không cam lòng quát, “Đường Phong, anh cứ như vậy thấy chết mà không cứu?”
Charles đem Tiểu Ác Ma áp sát sô pha, nhất thời cũng chỉ nghe được thanh âm ngô ngô của người sau.
“Ai nói, hai người chúng ta rõ ràng nói chuyện với nhau thật vui a.” Charles cười ha ha lên, cho tên nhóc nhà ngươi còn cuồng vọng nữa nè.
“Charles, đủ, mau buông cậu ta ra.” Đường Phong nhanh chóng nói.
“Yên tâm đi bảo bối, tôi xuống tay rất nhẹ.” Charles buông Tiểu Ác Ma ra, chạy đến cạnh Đường Phong, miệng mân mê lên, “Bảo bối, đến hôn một cái.”
Đường Phong vung tay hướng trên miệng Charles tát qua: “Đừng khi dễ cậu ta.”
“Hắn cưỡng hiếp tôi!” Tiểu Ác Ma vừa ngồi dậy khỏi sô pha liền lên án, “Đường Phong, đừng để tên mặt người dạ gấu này lừa, hắn… hắn vừa rồi cư nhiên muốn…” Nói xong liền dùng hai tay che mặt khóc lên.
Cấp bậc diễn xuất này đặt ở trong mắt Đường Phong có thể nói là vụng về đến cực điểm.
Charles bĩu môi, có chút khinh thường: “Tôi không có hứng thú với cỏ non.”
“Ý của anh là tôi là cỏ già?” Đường Phong nâng mi.
“Không, cậu là đóa hoa trong lòng tôi.” Charles cười hề hề nói.
Tiểu Ác Ma khoanh tay trước ngực, ngồi trên sô pha sách một tiếng: “Thiết, cũ mèm.”
Charles ha ha cười, đột nhiên duỗi ra hai tay ôm lấy Đường Phong, dùng sức hôn lên nam nhân vừa tắm xong.
Charles kinh nghiệm đầy người cố ý ở trước mặt Tiểu Ác Ma trình diễn cảnh hôn nóng bỏng cùng Đường Phong, ngực hai nam nhân dán sát vào nhau, Đường Phong có chút bị đè ép mà lui về phía sau từng bước, thẳng đên khi lưng chạm tường không thể lui được nữa.
“Char…Ngô…” Miệng bị đối phương cướp đoạt, gắn bó thân mật ngẫu nhiên phát ra tiếng nước khiến người mơ màng, Charles vươn đôi bàn tay to dùng sức mơn trớn eo cùng lưng của nam nhân, đồng thời chen một chân vào giữa hai chân của nam nhân.
Tiểu Ác Ma ở bên cạnh nhìn xem đến trợn mắt há mồm, dần dần hay má bắt đầu nóng lên.
“Ngươi…Các ngươi…” Nuốt nước miếng một cái, cuối cùng Tiểu Ác Ma nhảy khỏi sô pha, nắm lấy gối dựa trên sô pha ném qua, “Ban ngày ban mặt mà không ghê tởm!”
Một phen bắt lấy gối dựa, Charles cười ha ha lên, “Con nít ranh mau cút đi, nhìn nữa coi chừng đau mắt hột.”
“Phi!”
Đường Phong buồn rầu xoa xoa huyệt thái dương, cậu có xúc động muốn dùng chổi quét cả Tiểu Ác Ma lẫn Charles ra ngoài.