Ở trong mắt Ivan cùng những người khác hành động đặt khẩu súng nơi ngực mình của Đường Phong sẽ chỉ vô dụng, dùng tính mạng mình đi uy hiếp Albert, chuyện này vốn làm cho Ivan cảm thấy buồn cười, dù Albert lấy người nam nhân này làm một trong những điều kiện hợp tác cùng bọn họ, cũng không có nghĩa Albert sẽ vì Đường Phong thả bọn họ rời đi.
Người đưa ra quyết định, là Albert.
Đường Phong không có nhìn Charles hay Ivan đứng trước mặt, cậu đưa tay đẩy Ivan ra rồi nhìn hướng Albert, vừa cười vừa nói: “Tôi là một người nghiêm túc, để cho bọn họ rời đi, chí ít nửa giờ.”
“Nếu không thì cậu sẽ giết mình sao?” Albert duy trì nụ cười trên mặt, đôi mắt nhìn nam nhân lại tràn ngập hứng thú càng lúc càng nồng đậm.
“Thuận tiện giết thú vui của anh.” Đường Phong cam tâm tình nguyện đi kéo dài thời gian cho người khác, nhưng cũng không muốn người khác tới kéo dài thời gian của mình, bọn họ giằng co càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm, ai cũng không biết Albert sẽ làm gì ở bước tiếp theo, Đường Phong nắm chặt súng, cậu lo lắng sẽ có người cố gắng chế phục cậu, cậu hẳn là hướng mình nổ súng trước rồi mới hướng đối phương nổ súng.
Hướng đối phương nổ súng xong, nếu như trước khi bọn người Charles rời đi mà cậu đã chết, kết cục của mọi người đều như nhau.
Kỳ quái chính là, lúc đang khẩn trương nguy cấp, đầu óc của cậu lại càng phát ra thanh tỉnh.
“Albert, anh làm như vậy thì hình cảnh quốc tế sẽ không bỏ qua cho anh, hiện tại buông tha còn kịp, chúng ta vãn là minh hữu.” Ivan vẫn còn đang tức giận với sự thay đổi của Albert, không biết là bởi vì Albert qua sông đoạn cầu, hay là do tất cả đều bị Charles nói trúng. “Hanh.” Charles trực tiếp không muốn tranh luận, hắn cũng không còn tâm tình làm việc này.
Cho tới bây giờ Ivan vẫn còn ôm hi vọng với Albert?
Là đối với Albert không tha, hay là không muốn đối mặt với sai lầm của chính mình?
Đây là bệnh chung của những kẻ cao ngạo cố chấp sao?
“Cậu có thể lựa chọn cút đi, cũng có thể lựa chọn lưu lại, nửa tiếng đồng hồ.” Albert thản nhiên nhìn Ivan, ba chữ cuối cùng đúng là nói cho Đường Phong.
Đường Phong minh bạch, đây là ước định giữa cậu cùng Albert, rốt cuộc đã thành công phân nửa, trước khi bọn người Charles triệt để rời đi đều không thể vui vẻ quá sớm.
“Tới cuối cùng cư nhiên là được bảo bối cứu.” Charles nhẹ nhàng nở nụ cười, thật sâu liếc mắt nhìn Đường Phong một cái liền dứt khoát xoay người cùng Đại Mạch Khắc rời đi, người của Albert nhận được chỉ thị của lão đại liền nhường ra một con đường cho bọn họ.
Albert từ trong lồng ngực móc ra một cái đồng hồ quả lắc nhìn thoáng qua: “Nửa tiếng đồng hồ.”
“Anh không đi vẫn là chuẩn bị ở lại chỗ này đi theo tôi? Thực sự xin lỗi, tôi và anh không quen biết, nhất là khi mới vừa rồi anh còn xem tôi như lợi thế mà bán đi, cho nên hiện tại tôi không muốn thấy anh. Đi thôi Ivan, ở chỗ này anh cũng không có gì dùng, trở về làm cảnh sát tốt đẹp của anh đi.” Đường Phong nhìn Ivan bên cạnh, cậu cũng không có hơi đi quan tâm Ivan lúc này có đúng hay không còn đang giãy giụa hay nổi giận các loại.
“Charles đi như vậy, cậu không tức giận sao?” Trước khi rời đi, Ivan hỏi Đường Phong một vấn đề. Một vấn đề khiến Đường Phong cảm thấy rất buồn cười.
“Tôi là muốn cho hắn rời đi, như vậy hắn rời đi càng nhanh thì chính là hồi báo tốt nhất với tôi, vì sao tôi phải tức giận?” Lẽ nào hai người chết cùng một chỗ mới là kết cục hoàn hảo?
Sống so với cái gì cũng tốt hơn.
Nếu như ngươi chết qua một lần sẽ minh bạch, sống sẽ có hi vọng, mà chết rồi, thì thực sự cái gì cũng không có.
Cúng với toàn bộ bọn họ bị Albert nắm, không bằng tận lực phóng vài người đi ra ngoài, chí ít sẽ còn có hi vọng người đi ra ngoài sẽ quay lại cứu cậu.
Đường Phong biết Charles hiểu ý của cậu, loại chuyện này không cần nói nhiều, ngươi ngươi ta ta ân ân ái ái càng có vẻ dư thừa cùng già mồm cãi láo, bình thường nhất chính là Charles lưu lại một câu cảm thán rồi rời đi, cậu biết từ đây về sau Charles thiếu cậu một cái nhân tình, một cái nhân tình thật to.
Vậy sẽ có hiệu lực bao lâu?
Đối với một số người mà nói sẽ là cả đời.
“Đem súng để xuống, nó khiến tim tôi nhảy mạnh cùng khẩn trương, đó cũng không phải vật gì tốt, chúng ta có thể ở trong nửa tiếng này uống chút rượu, tâm sự chút chuyện.” Thanh âm của Albert vẫn luôn rất ôn nhu cũng có chút trầm thấp, giống như là sợ đột nhiên sẽ dọa đến Đường Phong.
Hầu như không có bất luận cái gì do dự, Đường Phong buông xuống cây súng trong tay, đồng thời cũng ném qua một bên, kỳ thực cậu cũng không thích cảm giác cầm súng, nhất là lại nhắm vào tim của mình.
“Cậu thực sự khiến tôi… càng ngày càng thưởng thức.” Khóe miệng Albert không ức chế được ý cười.
Mặc dù Albert vừa mới cùng Ivan qua sông đoạn cầu, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc Đường Phong tin tưởng lời nói của Albert, từ lúc bắt đầu tiếp xúc cậu đã tỉ mỉ tự hỏi về tính cách của người nam nhân này.
Esméralda?
Được rồi, nếu như mình là “Esméralda” trong mắt Albert, như vậy vị này cũng không phải tên Frollo sẽ không lựa chọn lừa gạt chính mình.
Nói ra thì nhất định sẽ làm được, đây không phải là Albert đối mình đặc biệt tốt, mà là một loại kiên trì cùng tín ngưỡng Albert dành cho bản thân hắn, có chút người thối tha nhưng thối tha đến có cách điệu, đồng thời liền điểm này đã có thể cùng người khác phân ra.
Nói đến cùng, chẳng qua cũng là một tên cao ngạo?
Đường Phong càng biểu hiện bình tĩnh, lại càng có thể thu được hảo cảm cùng thưởng thức của Albert, cất dấu hàm nghĩa chính là lúc Đường Phong dành cho Albert thưởng thức cùng đánh giá, song song đối phương cũng sẽ thực hiện lời hứa với cậu.
Charles bọn họ sẽ có nửa giờ để chạy trốn, Đường Phong không cần vì thế lo lắng mà hỏi cái gì, nếu như Albert làm khó dễ, đó là Albert đôi chính hắn làm ra một loại phủ định.
Không ai sẽ đi phủ định chính mình, nhất là loại tự kỷ đến tận xương như Albert.
“Vì sao muốn qua sông đoạn cầu với Ivan? Nếu như mục tiêu của anh là tôi, như vậy tôi đã ở trên thuyền, anh không cần phải đi chọc đến hình cảnh quốc tế, bọn họ sẽ hận chết anh.
Đường Phong ngồi xuống, Albert cầm tới hai ly rượu, thuận tiện cũng đem gian phòng thu thập một chút, tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, lại rất đúng như vừa xem qua một hồi phim ảnh.
“Kỳ thực Charles nói không sai, ha hả.” Albert nhẹ nhàng lắc lắc làm cho chất lỏng màu vàng trong ly không ngừng lay động, lại cực kỳ ưu nhã uống một ngụm, chậm rãi nói, “Cái gọi là chính nghĩa, chúng nó thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Albert không sợ đắc tội tổ chức hình cảnh quốc tế, bởi vì mặc kệ có đắc tội hay không, hắn vẫn là một trong ba nhân vật hàng đầu tổ chức hình cảnh quốc tế muốn tróc nã.
Nếu như thực sự hợp tác cùng bọn người Ivan, đó mới là hạ thấp thưởng thức cùng địa vị xã hội của Albert.
…
…
Từ trên thuyền trực tiếp ngồi lên trực thăng, Charles lập tức lấy ra điện thoại muốn gọi đi, thế nhưng tín hiệu chết tiệt cư nhiên bị gián đoạn, khó trách trước đó khi bọn họ bị vây quanh cũng không có ai phát ra cảnh cáo.
“Tên người điên này thật đúng là đã có chuẩn bị sớm.” Charles mắng một câu, có chút tức giận siết chặc điện thoại trong tay, hắn thiếu chút nữa đã đem điện thoại ném xuống biển, nhưng nghĩ đến bên trong con lưu số điện thoại của nam nhân kia thì lại thu tay về.
“Cậu ta còn ở trong tay Albert, anh cứ bỏ đi như vậy sao?” Ivan đã ngồi trên trực thăng, hắn khoanh tay ngồi trên ghế, vẫn luôn nhìn Charles, “Ở trước mặt lợi ích của anh, anh lựa chọn vứt bỏ những người không có quan hệ khác đúng hay không?”
Chát!
Đáp lại Ivan chính là Charles huy tới một cái tát.
Đạm mạc nhìn vẻ mặt kinh sợ của Ivan, Charles vươn tay tóm lấy cổ áo của nam nhân trẻ tuổi: “Đến bây giờ cậu còn có thể thanh thản ngồi nói những lời nhảm nhí này? Nếu như không phải do Đường Phong dùng tính mạng mình cứu cả cậu, hiện tại tôi đã đem con heo ngu xuẩn nhà cậu ném vào biển cho cá ăn! Nhưng tôi thề rằng ngay cả cá mập cũng không muốn ăn những khối thịt thối của cậu!”
“Anh…”
“Tôi làm sao? Đừng cho là tôi không dám đánh cậu, dù cho trước đây có từng ngủ cùng tôi, sự ngu xuẩn hôm nay của cậu cũng đã đủ khiến tôi tức giận đến mức có thể đánh cậu không ngừng!” Vừa nói Charles vừa hướng mặt Ivan đánh một quyền, “Cú đấm này là đánh cho Đường Phong!”
“Charles!” Ivan hô to lên, hắn cho tới bây giờ chưa từng bị người đánh như vậy.
“Nghe kỹ đây Ivan Cách Lôi Tư, tôi muốn cậu sống trở về nói cho cấp trên của cậu biết, còn có chính cậu, Charles tôi sẽ nhớ kỹ thành ý cũng nỗ lực ngày hôm nay của tôi chiếm được hồi báo gì, chuẩn bị tốt để nghênh đón lễ vật của tôi, các người sẽ rất thích. Úc, đương nhiên rồi, nếu như bảo bối của tôi mất một sợi tóc, lễ vật gấp đôi.” Charles buông lỏng cổ áo của Ivan.
Khóe miệng vị cảnh quan trẻ tuổi chảy máu lại nhíu chặt chân mày, có chút chật vật nửa nằm, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Nam nhân kia đối với anh quan trọng như vậy?”
“Cậu ấy vừa cứu mạng của cậu, cậu chính là như thế hồi báo cậu ấy?” Charles khinh miệt hỏi ngược lại.
Ivan không thèm nói lại.
“Cậu ấy đối với tôi… không phải quan trọng, mà là cực kỳ trọng yếu.” Charles nhìn mặt biển êm ả, cùng với chiếc du thuyền nhỏ bé dần ròi xa bóng đêm tiến về nơi chân trời đang phát ra từng luồng sáng rực rỡ.
Hắn đối mặt tình cảm của mình từ nửa năm trước, đến bây giờ đều không có giảm bớt hay lạnh đi, nhưng thật ra lại càng ngày càng nóng bóng giống như núi lửa.
Nam nhân như vậy, hắn làm sao có thể không yêu?
Thật là xuất sắc đáng chết.