Cấp trên ngoại trừ nói cho hắn, để Đường Phong hỗ trợ sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Đường Phong, đối với những vấn đề khác thì lại trốn tránh, hoặc là nói rất nhiều chuyện cũng không phải cấp bậc cảnh sát như Tiền Trữ có thể biết đến.
Điều này làm cho Tiền Trữ vẫn luôn vâng theo chỉ huy của cấp trên rất là giãy dụa, cậu một bên hoài nghi lời thủ trưởng nói có thật hay không, một bên lại nghĩ cậu có phải hẳn là nên tin tưởng tổ chức?
Hầu như là một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Tiền Trữ liền trực tiếp đi tới trước căn nhà Đường Phong và Trần Minh Húc ở.
Tiền Trữ thử ấn chuông cửa, hắn chỉ là mang theo tâm tình thử một lần đi tới, sau khi trải qua chuyện đêm qua, kỳ thực hắn cũng không biết Đường Phong có còn sẵn lòng tiếp đãi hắn hay không.
Thế nhưng không để hắn chờ lâu lắm, cửa phòng liền mở.
Đường Phong thoạt nhìn hẳn là vừa rời giường, còn mặc quần áo ngủ màu nhạt mở cửa cho Tiền Trữ, đồng thời dâng tặng một nụ cười chào buổi sáng: “Thật sớm, còn chưa ăn sáng đi?”
“A? Vâng.” Tiền Trữ vừa ra cửa liền trực tiếp tới đây, làm gì có tâm tình đi ăn bữa sáng.
“Vào đi, tôi vừa gọi thức ăn ngoài, vừa vặn Minh Húc sáng sớm bởi vì có chuyện phải về nước sớm, vậy nên cậu có thể ăn phần của cậu ta.” Đường Phong vừa đi vừa ngáp một cái.
“Xin lỗi, tôi. . . Hình như quấy rối đến anh.” Tiền Trữ lúc này mới ý thức được, hiện tại cũng chỉ mới 7h sáng, có mấy người đi du lịch lại bằng lòng thức dậy vào lúc 7h sáng.
Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không phải tốt, sáng sớm mưa phùn lất phất, khí trời ẩm ướt lạnh lẽo, phỏng chừng không lâu sau đó trời sẽ mưa.
Thời tiết như vậy thích hợp chui trong chăn ấm áp nhất, mà không phải là bị người gõ cửa đánh thức.
Đường Phong quay đầu lại nở nụ cười một chút: “Không sao, có người đánh thức tôi còn sớm hơn cậu.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Trần Minh Húc lôi kéo hành lý từ trên lầu đi xuống, trừng mắt Đường Phong: “Này này này, lời cậu nói tôi nghe thấy đấy nhé, tôi chỉ là mình đột nhiên rời đi, sau khi cậu tỉnh lại không tìm thấy người sẽ lo lắng mà thôi!”
Tiền Trữ mau chóng chạy tới giúp nâng hành lý, Trần Minh Húc tán thưởng gật đầu, song song nói với Đường Phong ngồi trên sô pha đối diện cầm điều khiển từ xa mở TV: “Xem xem, cậu nhóc người ta cần cù biết bao, tốt bụng biết bao, đâu giống như cậu, giúp đỡ.”
“Hẹn gặp lại.” Đường Phong vung tay lên, cười nói lời từ biệt với Trần Minh Húc.
Một trận nghiến răng nghiến lợi, Trần Minh Húc hừ một tiếng, lúc tới cửa đột nhiên vừa cười vừa nói với Tiền Trữ đang giúp hắn lấy hành lý: “Cậu nhóc, sớm như vậy đã tới đây, có phải là tìm đến Đường Phong không?”
“A, có một chuyện muốn thương lượng với Đường tiên sinh.”
“Chậc chậc chậc!” Ý vị sâu xa cảm thán một trận, Trần Minh Húc hắc hắc hai tiếng, cầm lấy hành lý song song vỗ vỗ vai Tiền Trữ, một bộ dáng của trưởng bối, “Cậu nhóc, người ngồi bên kia không phải là người cậu có thể chạm vào, tên kia là một lão yêu tinh, cẩn thận bị cậu ta nuốt chửng!”
“Tới địa ngục đi, ai là lão yêu tinh, mau mau về nước đi tai họa tổ quốc nhân dân đi!” Đường Phong tiện tay cầm lấy một cái gối ôm ném về phía Trần Minh Húc.
Trần Minh Húc ha ha cười cúi đầu né tránh: “Được rồi, tôi đi, đừng quá nhớ tôi đấy!”
Xong quay đầu lại căn dặn Tiền Trữ một câu: “Buông tha đi cậu nhóc, người này đã có tình nhân rồi.”
“Này, không, không phải!” Tiền Trữ thoáng cái hiểu được Trần Minh Húc nói là cái gì, vội vàng giải thích đầu lưỡi đều nhanh thắt lại, hắn cũng đâu muốn làm gì Đường Phong, cậu chỉ là tới nói chuyện kia với Đường Phong thôi, thế nhưng chuyện này lại không thể nói cho Trần Minh Húc, nhưng Tiền Trữ lại sợ Trần Minh Húc hiểu lầm, cả người căng thẳng ngược lại là không biết phải làm sao.
“Ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu!”
Trần Minh Húc cười liền ra khỏi cửa, lưu lại Tiền Trữ không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Làm sao bây giờ, anh ấy hiểu lầm rồi.” Tiền Trữ quay đầu lại tìm Đường Phong hỗ trợ.
“Kệ, cứ mặc cậu ta, cậu cũng không phải tới tìm tôi nói chuyện yêu đương, quản cậu ta nghĩ như thế nào!” Đường Phong vừa cười vừa nói, tùy ý dùng điều khiển từ xa đổi sang kênh tin tức trên TV.
Tiền Trữ a một tiếng liền đứng ở tại chỗ, không biết hẳn là đi qua ngồi hay là làm cái gì bây giờ .
“Cậu dự định cứ đứng ở đó sao?” Đường Phong quay đầu nhìn Tiền Trữ, chỉ chỉ sô pha bên phải, “Ngồi đi, sớm như vậy đã tới tìm tôi hẳn là sẽ không vì đến phòng tôi phạt đứng đi.”
Cảm thấy mình cứ đứng như vậy có chút ngốc, Tiền Trữ đi tới ngồi ở bên phải Đường Phong, cậu nghĩ tới ngày hôm nay phải nói thế nào với Đường Phong, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình thẳng thắn là được rồi.
Không cần phải lừa dối đối phương, giống như Đường Phong nói, Đường Phong chỉ là một người bình thường, mà Tiền Trữ lại là một cảnh sát, cảnh sát và dân chúng hẳn là quan hệ hợp tác hữu hảo, mà không phải để đạt được mục đích mà lừa gạt đối phương.
“Đêm qua tôi trở về hỏi thủ trưởng, anh cũng đừng chê cười tôi, mặt trên chỉ là rất khẳng định nói cho tôi biết anh có thể giúp, hơn nữa sẽ không bị bất cứ thương tổn gì, tôi muốn hỏi anh một chút, đây là thật sao?” Tiền Trữ hỏi.
“Không phải tôi không muốn giúp, thế nhưng Tiền Trữ, cậu thực sự biết mình đang chấp hành nhiệm vụ gì không, biết mình đang vì ai mà xin giúp đỡ không?” Đường Phong buông điều khiển từ xa xuống, lúc này chuông cửa vang lên, phỏng chừng là người đưa thức ăn tới.
“Cậu cứ ngồi đi.” Đường Phong đứng dậy nói.
Không tới một hồi Đường Phong liền nhấc một túi đồ ăn đến đây, cầm ra một ít bữa sáng ở địa phương, phần hai người, đáng tiếc Trần Minh Húc không có biện pháp hưởng dụng.
“Vừa ăn vừa nói đi.” Đường Phong đem một phần bữa sáng đưa cho Tiền Trữ.
“Nghe có vẻ hình như anh biết một ít gì đó. . .” Tiền Trữ nói.
“Lát nữa có thể sẽ có mấy người tới. . .” Đường Phong không trả lời Tiền Trữ, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nói rằng, “Kỳ thực đêm qua tôi cũng đã suy nghĩ một chút, cậu chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp trường quân sự, chưa từng trải nghiệm sự phức tạp của xã hội và thế giới này, đây cũng là lý do vì sao sáng ngày hôm nay tôi mở rộng cửa cho cậu.”
“Anh cảm thấy tôi rất ấu trĩ phải không?” Thở dài, Tiền Trữ cúi đầu nói rằng, “Tôi hẳn là vâng theo mệnh lệnh của tổ chức, thế nhưng nghe xong lời anh nói, tôi đột nhiên liền dao động.”
“Binh lính phục tùng mệnh lệnh đích thật là một quân sĩ tốt, nhưng đôi khi cậu cũng phải có phán đoán của chính mình.”
Đường Phong hàn huyên một hồi với Tiền Trữ, nhưng vì để mình có thể thuận lợi hưởng dụng hết bữa sáng, Đường Phong chỉ có thể mệnh lệnh Tiền Trữ có rất nhiều điều muốn nói tạm thời ngậm miệng, bọn họ ăn xong rồi trò chuyện sau, nếu không bữa sáng này có khi phải ăn đến tận trưa.
Ăn bữa sáng của người ta, Tiền Trữ rất chủ động đưa lên khăn tay cho Đường Phong, song song đem bộ đồ ăn đều dọn vào trong túi, Đường Phong cũng không khách khí, ở bên cạnh xem TV.
Lúc Tiền Trữ chỉnh lý dụng cụ ăn chuông cửa lại vang lên, Tiền Trữ chỉ chú ý tới Đường Phong đứng dậy đi mở cửa, cậu nghĩ là người đưa bữa sáng tới lấy túi và dụng cụ ăn, vì vậy cũng không quá chú ý.
Thế nhưng cậu rất nhanh liền nghe được Đường Phong hơi kinh hô, cùng với thanh âm trầm thấp một người đàn ông nói giọng Anh tiêu chuẩn.
“Ôi, trời ạ!” Đường Phong cũng cho rằng là người đưa cơm đến lấy đồ, kết quả vừa mở cửa chính là một người đàn ông có mái tóc vàng chói, con ngươi màu xanh biếc, làn da cho chút tái nhợt.
“Chào buổi sáng, Đường Phong của tôi.” Tiến lên một bước, Albert mở hai tay ôm người kia vào lòng, tiến lên dành cho Đường Phong một nụ hôn dài lãng mạn đầy tiêu chuẩn.
Albert thích loại cảm giác mỗi lần gặp lại sau khi xa nhau một thời gian, liền giống như loại cảm giác mỗi lần đi gặp người yêu của mối tình đầu, tim đập gia tốc, máu chảy nhanh hơn, cả người đều trở nên linh động.
Chỉ có lúc này hắn mới cảm thấy kỳ thực hắn cũng là một người, có yêu, có dục vọng, có xung động.
“Có khách.” Ở khoảng cách giữa lúc hôn môi, Đường Phong tranh thủ nói ba chữ.
Albert mặc kệ các gì khách hay không khách, anh hiện tại chỉ muốn hôn người đàn ông trước mặt, nhấm nháp ấm áp do đôi môi của Đường Phong mang đến, hít thở mùi hương thơm ngát lưu lại khi người đàn ông này tắm rửa vào sáng sớm, cùng với cảm giác thỏa mãn lúc ôm khiến ngực hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
“Tôi rất nhớ em.” Rốt cục kết thúc một nụ hôn dài, Albert có vẻ có chút ý do chưa hết hôn gương mặt người kia một cái.
Dựa theo lệ cũ, ặc, Đường Phong muốn nói chính là từ trải nghiệm ở chung của cậu với Albert đến xem, bình thường bọn họ xa nhau vượt qua một tháng, lúc Albert nhìn thấy cậu chuyện thứ nhất sẽ làm chính là hôn môi, sau đó, sau đó chính là cút lên giường.
“Vào trước đi.” Thế nhưng Đường Phong cũng không muốn lúc trong nhà có người lại cùng Albert lên lầu cút lên giường.
Kỳ thực cậu cứ nghĩ Albert buổi chiều mới tới, ai biết sớm như vậy.
“Anh ngồi máy bay đêm?” Đường Phong đưa Albert vào trong phòng khách.
Căn phòng cậu và Trần Minh Húc thuê cũng không tính là đặc biệt lớn, vậy nên từ cửa đến phòng khách cũng chỉ là cách mấy bước, Tiền Trữ hoàn hoàn toàn toàn có thể thấy Đường Phong vừa rồi cùng một người đàn ông ngoại quốc đang làm gì.
Lần đầu thấy hiện trường nam nam hôn môi nồng nhiệt như vậy, khuôn mặt Tiền Trữ nghẹn đỏ, có chút xấu hổ cười cười với Albert: “Xin chào.”
Albert căn bản không hề liếc nhìn Tiền Trữ, chỉ cùng Đường Phong ngồi trên sô pha, nói chuyện với cậu.
“Em biết đấy, tôi không thể đợi lâu như vậy.”
Tiền Trữ ở bên cạnh nhìn, ngực yên lặng nói một câu, thực sự là một kẻ vô lễ, thế nhưng thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với Đường Phong, là người yêu sao?
Chờ một chút! Lẽ nào người kia là. . .
“Albert, chúng ta có khách.” Đường Phong phải nhắc lại một chút.
Albert chỉ là lạnh nhạt đem đường nhìn rơi vào trên người Tiền Trữ, khóe miệng hơi cong: “Cậu nhìn qua rất căng thẳng.”
Tiền Trữ nuốt nước miếng một cái, khi bị đôi mắt xanh biếc của Albert nhìn kỹ trong nháy mắt cậu buộc chặt, người này chính là Albert, nhân vật hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy, thân phận phức tạp, tính cách biến thái, cực kỳ nguy hiểm. . .
Đủ loại chữ nháy mắt đầy rẫy trong đầu Tiền Trữ, đến nỗi dung lượng não của hắn cũng không đủ để hắn đi tự hỏi hiện tại phải làm như thế nào.
Trời ạ, đủ loại chuyện về Albert, đối với những học sinh vừa tốt nghiệp như bọn họ mà nói căn bản là một truyền thuyết, một nhân vật chỉ tồn tại trong lời tán gẫu với mọi người.
Hiện tại, cư nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Đừng dọa cậu ấy, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.” Đường Phong lôi kéo ngón tay Albert, người sau liền thuận thế móc lấy ngón tay Đường Phong.
“Tôi là một. . . quý ông ôn hoà.” Albert nhợt nhạt cười, lời này vào tai Tiền Trữ nghe thế nào liền quái dị như vậy?
Mắt thấy hình hình Tiền Trữ lính mới này đã tạm thời đánh mất năng lực tự động điều khiển, Đường Phong thở dài, lôi kéo Albert, rồi nói với Tiền Trữ: “Tự cậu xem TV đi, tôi và Albert lên lầu nói chút chuyện.”
“A.” Tiền Trữ trả lời xong mới bắt đầu hối hận, hắn a cái gì mà a, thế nhưng. . . Thế nhưng hắn cũng không biết nên làm thế nào, cư nhiên lại đụng tới Albert, đây là chuyện cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hô to một tiếng “Không được nhúc nhích” ?
Coi như hết, cũng không phải đóng phim cảnh sát và kẻ cướp, ngay cả cảnh sát quốc tế cũng không có cách với người kia, huống chi là lính mới như cậu.
Hơn nữa, ở đây là Châu Âu, cậu lấy thân phận gì làm cho người ta không được cử động?
Tiền Trữ mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong và Albert cùng lên lầu, thở dài, cậu nghĩ có phải là nên gọi một cú điện thoại cho tổ chức hay không? Nhưng vừa nghĩ như vậy quá nguy hiểm, cuối cùng vẫn đem ánh mắt rơi vào màn hình TV, làm đúng như Đường Phong nói —— xem TV đi.
Nhưng không biết ngày hôm nay Tiền Trữ ra cửa có phải là quên xem hoàng lịch hay không, còn chưa chờ cậu xem TV được nửa tiếng, chuông cửa lại vang lên.
Cậu đợi một hồi, chuông cửa vang lên hai tiếng sau trên lầu cũng không có động tĩnh gì, không biết có phải Đường Phong và Albert đang nói chuyện gì cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa hay không, Tiền Trữ liền tự mình đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liền thấy bên ngoài đứng một người đàn ông cao lớn, nhìn qua như là con lai, đặc biệt anh tuấn, là một gã có mười phần mị lực của đàn ông.
“Oa a, đây là chú chim non từ đâu tới?” Charles vừa nhìn người mở cửa không phải Đường Phong, liền nhếch miệng cười cười.