Đúng vậy, trong phim cũng gọi là Lục Tổng.
Quay đến đây thì có rất nhiều người đoán già đoán non, Lục Tổng trong《 Trọng Sinh 》có phải là Lục Tổng bí ẩn của tập đoàn giải trí Thiên Thần hay không, có người từng hỏi qua Đường Phong chuyện này, nhưng tất cả ai ai đều cũng trả lời ỡm ờ, không hề đưa ra nhận định gì hết.
Cảnh đầu tiên nam chính phải giãy giụa trong dòng nước biển, nhưng trong giây phút thập tử nhất sinh này thì cậu cẩn thận suy nghĩ lại, cùng lúc đó đạo diễn Trần sẽ để cậu có năm phút độc thoại với nội tâm.
Chết có thể giải quyết tất cả không? Ngoại trừ trốn tránh, ngoại trừ chính bản thân mình biến mất trên thế giới này, thì cũng không có bao nhiêu người sẽ khóc vì cậu, đợi năm tháng qua đi, sẽ chẳng ai nhớ cậu là ai với ai.
Nước biển vào mùa đông lạnh giá, buốt thấu tận tâm can, những y tá trong phòng lầm rầm to nhỏ.
“Thật là tội nghiệp, lâm vào tình cảnh như thế này mà chẳng có ai tới thăm.”
“Nghe nói cậu ta trước đây là một ca sĩ thần tượng, nhưng tiếc là chỉ có cái vẻ đẹp trai chứ chẳng có cái gì sất.”
Sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng, nay đối diện với bức tường trắng xóa trong bệnh viện, để cho những người yêu thương mình cảm thấy thất vọng, đời người cứ sinh ra rồi lại kết thúc bi thảm như vậy, thật sự là không cam lòng được.
Phim 《 Trọng Sinh 》
Cảnh thứ ba, ban ngày, tại công ty giải trí.
Cuộc sống lúc thăng lúc trầm, thế nên kinh nghiệm cũng đã nhiều, thậm chí còn nếm mùi chết đi sống lại, cuộc sống của Trần Phàm sau khi tỉnh dậy thì thay đổi hoàn toàn một trăm tám mươi độ, không rượu chè, không bài bạc.
Rất nhiều người không hiểu rõ sao Đường Phong hiện tại lại đột nhiên thay đổi chóng mặt như vậy, trong phim thì chắc có thể tìm ra được một chút đáp án, sau khi tỉnh dậy thì người thanh niên này mất đi một phần trí nhớ, đối mặt với những người bên cạnh mình lúc nào cũng lạnh lùng chán ghét, hiển nhiên bản thân sẽ không cảm thấy thoải mái, và điều đó chỉ khiến cho sự nghi ngờ càng ngày càng tăng.
Màn ba, công ty sắp xếp cho cậu ở trong một ký túc xá nhỏ hẹp, cậu bắt đầu xắn tay áo lên dọn dẹp phòng cả ngày.
Không việc làm, thì chủ động đi tìm chủ tịch, không có cách nào gặp được thì phải tìm cơ hội tiếp cận.
Đường Phong muốn phim cũng mang theo chút trào phúng, vì vậy Đường Phong thảo luận với Trần đạo diễn chỉnh sửa một chút để có thể đan xen thêm một số tình tiết hài hước.
Vốn dĩ Trần Phàm sẽ không đến nỗi ngốc nghếch tự mình lao đầu đi tìm Lục Tổng, tại nhà hàng trong công ty, không phải ngày nào đều có thể nhìn thấy Lục Tổng ở đó, nhưng khẳng định là Lục Tổng trong một tháng thì cũng đến đó ít nhất vài lần.
Trần Phàm mỗi ngày đến chờ ở nhà hàng rất sớm, cậu ngồi ở một góc uống nước cam, có lúc hơi lắc lư đầu giả vờ như đang nghe nhạc, có lúc lại làm bộ xem báo nhưng kỳ thực là đang quan sát xem Lục Tổng có xuất hiện hay không.
Việc chờ đợi rốt cuộc cũng được đền bù thích đáng, đang ngồi đợi được một lúc thì Lục Tổng cuối cùng cũng đã xuất hiện ở công ty.
Xa xa thì mọi người đã nhìn thấy người đàn ông đang nắm giữ “chén cơm” của họ đi vào, tuy nhiên Trần Phàm lại không đi tới chỗ anh ta liền, cậu vờ làm nhân viên phục vụ rót trà bưng thức ăn cho Lục Tổng, nhưng cậu vốn mất đi một phần trí nhớ, không nghĩ ra rằng Lục Tổng liếc mắt một cái thì đã nhận ra cậu.
Tình tiết có chút hài hước, kết hợp với nhạc nền nghe khá vui tai, Đường Phong diễn cảnh này mang hơi hướng giống giống cách diễn của Charlin (Sác-lô) .
“Cắt! Tốt!” Trần đạo diễn cười cười vỗ tay, không ngại thưởng cho mấy lời khen có cánh.
Thật là may, vừa rồi đạo diễn đã không nói “Quay lại lần nữa”.
Diễn đi diễn lại vai người phục vụ gần cả năm sáu lần, Đường Phong thật là muốn choáng váng luôn rồi, phân cảnh buổi sáng có vai cậu đã xong, buổi chiều thì dành cho những người khác, như Trần Minh Húc, người đóng vai Lục Tổng và siêu sao Ca Trần bắt đầu vào vai.
“Mệt cho cậu rồi, cứ chạy tới chạy lui như vậy.” Người đóng vai Lục Tổng đem một chai nước sang, cười cười giúp Đường Phong mở ra.
“Cảm ơn.” Cậu cảm thấy hơi khát thật.
Ngửa đầu uống một ngụm nước, Đường Phong phát hiện người kia cứ nhìn cậu chằm chằm.
Vai Lục Tổng trong phim là do một diễn viên được Trần đạo diễn tiến cử, bây giờ đang là một trong những nam diễn viên trẻ tuổi được săn đón trong nước, gần đây tên tuổi bỗng dưng nổi lên, lúc mới ra nghề thì đóng vài phim truyền hình nhỏ lẻ, đến giờ cũng có một lượng fans kha khá.
Sau đó có cú đột phá trên màn ảnh, bộ phim cậu ta đóng được cho là một trong những bộ phim hay nhất hai năm vừa qua, rồi quen biết không ít những đạo diễn lớn, lần Đường Phong xuất hiện trong , nghe nói Mao Toại tự đề cử bản thân cũng và nhờ đạo diễn Trần tiến cử mình.
Từ góc độ diễn viên mà nói, thì Đường Phong và cậu ta kỳ thực là đối thủ ngang tài ngang sức, có thể chủ động mặt dày mày dạn tự tìm đường cho riêng mình, không sợ bị người khác đàm tiếu việc đi cạnh tranh với người từng đoạt ảnh đế ở Venice – Đường Phong, từ điểm này mà nói, thì người đàn ông sắp ba mươi này có thâm niên trong nghề vượt xa Vệ Đạo Minh rồi.
“Anh hình như có chuyện muốn hỏi tôi.” Đường Phong tiện tay đem chai nước để một bên, lấy tay lau tí nước còn vương lại trên khóe miệng.
Cảnh quay hôm nay đều diễn ra ở công ty giải trí Thiên Thần và mượn luôn những nhân viên trong nhà hàng này, tất cả là nhờ sự đãi ngộ Lục Thiên Thần, thức ăn nước uống của đoàn làm phim đều được Lục Thiên Thần bao trọn, thỉnh thoảng cũng có một số người làm trong công ty nhìn họ quay phim, Đường Phong còn nhớ kỹ trong lúc nghỉ ngơi, người đóng vai Lục Tổng còn nói chuyện phiếm với mấy nhân viên trong công ty Thiên Thần.
Kỳ thực nam diễn viên này cũng có một vài phần giống với Lục Thiên Thần, phong cách lạnh lùng, dáng người cũng tương đương, khác nhau đó chính là Lục Thiên Thần thì lúc nào cũng như cái tủ lạnh di động, khuôn mặt lúc nào cũng không biểu hiện bất kỳ điều gì, còn nam diễn viên này thì thích nói đùa, tính cách cũng rộng rãi hơn một chút.
“Không, chỉ là vừa rồi nhìn cậu diễn như thế, tôi tự hỏi là không biết lúc trước cậu có tự biến thành phục vụ để đi tiếp cận Lục Tổng không?”
Nam diễn viên hiếu kỳ hỏi.
“Anh thấy sao?” Đường Phong chưa trả lời.
Nam diễn viên nở nụ cười: “Cậu sao cứ thích làm vẻ thần bí vậy, kỳ thực lúc tôi nhận bộ phim này, cũng có chút tò mò.”
“Tò mò?”
Gật đầu, ánh mắt nam diễn viên rơi vào khuôn mặt ôn hòa của Đường Phong, chậm rãi nói: “Một người làm thế nào mà từ nơi tận cùng vực thẳm lại có thể trèo lên đỉnh được, hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn như thế thì cậu ta lại có thể có được thành tựu mà cả đời người khác mơ ước, không chỉ là tôi tò mò không thôi, tôi nghĩ đúng là có một số người quả là được hưởng cơ hội trời ban.”
“Vậy bây giờ anh tìm được đáp án rồi phải không?” Nụ cười càng rõ trên mặt Đường Phong, chút ánh nắng trong mùa đông lạnh giá từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến cả người như toát lên một tầng màu vàng nhạt ấm áp.
Nam diễn viên lặng lẽ tại ghé tai Đường Phong nói nhỏ, “Thật ra Lục Tổng rất thích cậu, đúng không?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng trên thực tế thì nghe ra đó chính là một câu khẳng định.
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Đường Phong thật không giải thích được, vùng xung quanh lông mày đều nhíu lại, cậu hiện tại rất chú ý bảo mật mối quan hệ giữa cậu và Lục Thiên Thần, nếu trong lúc này mà có phát sinh tin đồn nào đó về sự giúp đỡ của Lục Thiên Thần đối với bộ phim này, chỉ sợ mấy tay nhà báo bắt đầu lại nói nhăng nói cuội, thêu dệt lên những chuyện không tưởng mà thôi.
Cậu có thể không màn tới nó, nhưng Lục Thiên Thần và Charles không phải là người trong ngành, làm người yêu của họ, ít nhất cậu cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ họ chứ.
Tuy rằng Đường Phong cũng không cho rằng những tấm ảnh chụp thân mật sẽ có cơ hội đến tay mấy phóng viên đó.
Khóe miệng nhếch cười một cách khó hiểu, nam diễn viên lại cảm thán bên tai Đường Phong một câu: “Cũng may là tôi có bạn gái rồi, chứ nếu không chừng tôi sẽ yêu cậu mất.”
“Tôi thích nghe mấy lời như vậy, tôi tuyệt nhiên không “để bụng” việc anh yêu tôi đâu, ha ha ha.” Đường Phong dùng giọng điệu hóm hỉnh nói với anh ta.
“Nhìn bên kia xem, có thể có người sẽ dòm ngó đó, được rồi, tôi về trước đi, sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, tôi phải đi chọn món quà gì đó cho bạn gái tôi đây.” Vỗ vỗ vai Đường Phong, nam diễn viên nín cười, mang theo một chút ý cười xấu xa trên miệng.
Đường Phong nhìn anh ta rời đi, nhìn xa xa thấy Lục Tổng – Lục Thiên Thần đang ngồi uống cà phê, trong ấn tượng của cậu, rất khó để gặp Lục Thiên Thần, nay lại nhìn thấy anh ta uống cà phê ở đây.
“Anh cố tình phải không, rõ ràng tôi ngồi ở đằng kia, nhưng anh lại uống cà phê ở đây.” Bước về phía đối diện Lục Thiên Thần, Đường Phong nhìn thoáng qua xung quanh, lúc này đương là giờ làm việc, trong nhà hàng ngoại trừ những nhân viên trong đoàn làm phim thì hầu như không có ai khác.
Cậu vươn tay lấy ly cà phê của Lục Thiên Thần, rồi nhấp một ngụm.
“Ly này tôi uống rồi.”
“Tôi không ngại.” Nói ậm ờ một câu, Đường Phong xoa tay vào ly cà phê nóng, mùi hương thoang thoảng khiến người ta dịu lòng, cậu cười nói một câu, “Thật là ấm.”
Trong mắt toát ra vài phần hạnh phúc, tuy rằng biết người đàn ông trước mặt đây chẳng còn nhỏ nhắn gì, nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, Đường Phong vẫn rất muốn ôm người này vào trong lòng che chở, thương yêu, bảo bọc anh ta.
“Qua vài ngày nữa tôi sẽ sang Mỹ, khoảng một tuần mới trở về.” Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn cậu.
“Nhớ tự chăm sóc bản thân đó.” Đường Phong đặt ly lên bàn, chân phía dưới huých Lục Thiên Thần một cú.
Khóe miệng cười cười, Lục Thiên Thần gật đầu: “Tối tôi sẽ gọi cho cậu.”
Hai đôi bàn tay không có cách nào nắm lấy nhau giữa chốn thanh thiên bạch nhật này, Lục Thiên Thần cũng bắt chước Đường Phong, đưa chân mình cọ cọ vào chân người đối diện, hai người đàn ông trưởng thành lại đi làm cái việc trẻ con này, khiến cả hai đều bất giác mà mỉm cười.
Tiếng cười hai người khiến khá nhiều người chú ý, đa số đều nghĩ, hợp đồng giữa Đường Phong và tập đoàn giải trí Thiên Thần đã hủy rồi, thật không ngờ quan hệ giữa hai người vẫn còn tốt như vậy.