Trong quá trình phỏng vấn, ngay từ đầu Trần Minh Húc trừ bỏ hỏi nhiều về lễ điện ảnh ở Venice, cuộc sống diễn xuất vân vân thì mặt sau liền nhắc đến một ít vấn đề tình cảm.
Làm một người chủ trì chuyên nghiệp, Trần Minh Húc cũng sẽ không vì một chút tình riêng mà bỏ qua cho Đường Phong, nếu biết người xem chú ý nhất là vấn đề tình cảm của Đường Phong, hắn đương nhiên sẽ không thiếu những câu hỏi về vấn đề tình cảm của nam nhân này.
“Chúng tôi đều biết anh ở trong một tiết mục chọn lựa nam chính đã đi đến cuối cùng, hơn nữa còn cùng một người bạn nam vĩ đại trải qua vài lần ăn cơm, ha ha, chúng tôi tạm thời không biết lúc ăn cơm các anh đã nói gì, nói cho chúng tôi biết đi Đường Phong, anh cảm thấy thế nào về Charles?” Trần Minh Húc rất nhanh đã nhắc đến nhân vật mấu chốt, “Tôi không có nhớ lầm tên của anh ấy chứ?”
“Nếu cậu nhớ lầm tên của Charles, phỏng chừng anh ta sẽ tức giận, ha ha.” Đường Phong nở nụ cười, đồng thời híp mắt trừng vẻ mặt cười gian của Trần Minh Húc, người này cư nhiên hỏi về Charles.
Trời ạ, Trần Minh Húc là không biết rõ Charles bằng không sẽ không ở đây hỏi cậu những vấn đề liên quan đến Charles.
Bất quá từ sau chuyện xảy ra ở cano phỏng chừng anh ta đã trở thành nhân vật đáng chú ý của tổ chức hình cảnh quốc tế nào đó, chỉ cần không đề cập đề tài mẫn cảm, kỳ thật cũng không có gọi là đang đàm luận về Charles hay không.
“Charles là loại người gì, rất nhiều người bạn của tôi đều đã xem tiết mục [Tình nhân trong mộng] kia, không ít cô gái mê muội Charles, vậy bộ dáng mà Charles biểu hiện trên tiết mục cùng bên ngoài là cùng một người sao?” Trần Minh Húc hỏi.
“Nghe đứng lên tựa hồ có ý nghĩ cá nhân.”
Người chủ trì nở nụ cười: “Xác thực tôi cũng có.”
“Nói nghe một chút.” Đường Phong hỏi.
Như thế nào có cảm giác đảo khách thành chủ? Trần Minh Húc nghĩ nghĩ nói: “ Bởi vì công việc của tôi nên có cơ hội tiếp xúc với nhiều người khác nhau, phú ông giống như Charles trên thế giới không nhiều, bọn họ có nho nhã lễ độ, cũng không thiếu cuồng vọng tự đại, biểu hiện của Charles trên tiết mục rất lãng mạn lại hài hước, nhưng tôi nghĩ trong cuộc sống anh ta hẳn là thuộc về nam nhân có chút khống chế dục.”
“Tôi nên tưởng thưởng cậu sao?”
Dưới trường quay, người xem một trận tiếng cười.
“Tôi đoán đúng rồi?” Trần Minh Húc một bộ dáng vẻ đắc ý.
Đường Phong nhìn thoáng qua dãy người, cười ái muội: “Tôi không hề nói gì cả.”
Người bên dưới lại cười vang một mảnh, như vậy còn không phải là tương đương lời của Trần Minh Húc nói về Charles là thật sao?
“Ha ha, tôi cũng không hề nói gì nha, không cẩn thận liền bị anh kéo vào trong cạm bẫy, anh thật giảo hoạt.” Trần Minh Húc giả bộ tức giận liếc mắt trừng Đường Phong một cái, tiếp tục hỏi, “Hiện tại các anh còn liên hệ không?”
Đường Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của người chủ trì mà là nhìn về phía người xem bên dưới: “Mọi người muốn biết sao?”
“Muốn!” Thanh âm trả lời nối liền không dứt.
“Mọi người thật xấu.” Nam nhân cười nói một tiếng, khu vực người xem nhất thời một mảnh giọng nam nữ xen lẫn vang lên như sói tru.
So với những diễn viên đứng đắn khác, phong các của Đường Phong rõ ràng nghiêng về phía cùng người xem hỗ động nói chuyện phiếm, không khí trong phim trường luôn vây trong trạng thái thoải mái vui vẻ, điều này làm cho tiết mục dài dòng lụy nhân có vẻ thú vị hơn, khán giả bên dưới cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.
“Tôi không nói cho mọi người.”
Người phía dưới hô lên:
“Có!”
“Có liên hệ!”
Trần Minh Húc đi theo giúp vui: “Nghe thấy không, bọn họ nói anh cùng Charles còn liên hệ, là thật sao?”
“Tôi cũng không nhớ rõ lần liên hệ gần nhất là khi nào.” Đường Phong cũng không muốn cho người có tâm cho rằng cậu luôn có liên hệ cùng Charles.
“Vậy là có rồi.” Trần Minh Húc gật gật đầu hạ kết luận.
Người chủ trì thông minh này không có dây dưa lâu về vấn đề Charles, rất nhanh hắn đã dời đi mục tiêu.
“Chúng tôi đều biết anh giật được giải nam diễn viên xuất sắc cùng người mới xuất sắc nhất tại lễ điện ảnh Venice, anh hiện tại nhưng là tiền đồ vô lượng a, như vậy nếu sau này anh gặp được nửa kia, anh sẽ vì người đó buông tha sự nghiệp diễn xuất sao?”
“Tôi không rõ vì sao người yêu tôi lại muốn yêu cầu tôi buông tha sự nghiệp mà tôi yêu nhất, hai người hẳn là nên lý giải cùng giúp đỡ nhau mà không phải một bên vì bên kia mà hoàn toàn buông tha tất cả những gì mình đang có.”
Người yêu tất nhiên quan trọng, nhưng cũng không phải mỗi ngày chỉ cần nói tiếng yêu là có thể tiếp tục, cậu đã qua cái tuổi mơ mộng, hoặc là căn bản chưa từng có mơ mộng không chân thật, cuộc sống của cậu bắt đầu từ khi sinh ra đã tràn ngập hiện thực.
Nửa tháng sau, tiết mục đúng hạn tung ra.
Ngồi ở trong văn phòng, cảnh quan trẻ tuổi nghiêm trang bình tĩnh nhìn tiết mục được tung ra trên máy tính vẫn không nhúc nhích.
Trên màn hình người chủ trì Trần Minh Húc đang cùng khách quý Đường Phong một hỏi một đáp, lúc này vừa vặn đến lúc Trần Minh Húc hỏi Đường Phong những vấn đề liên quan đến Charles.
“Anh nói cho chúng tôi biết đi, anh cùng Charles có phải bạn tốt hay không?” Người chủ trì Trần Minh Húc hỏi không có ý tốt.
“Chúng tôi là bạn tốt”
“Úc, tôi đã biết”
“Ha ha, cậu biết cái gì?” Đường Phong bị Trần Minh Húc chọc cười.
“Biết các anh là bạn tốt, tôi nghĩ mọi người đều hiểu được” Nói lời khiến người nghĩ miên man.
“Cái gì mà mọi người đều hiểu được, hắc, Minh Húc, không cần cố ý khiến mọi người hiểu lầm”
Không đợi xem hết tiết mục, Ivan trực tiếp đem notebook đóng lại, trên mặt không có chút biểu tình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Lão đại, Đường Phong này khẳng định biết Charles ở đâu, nếu không chúng ta âm thầm bắt cậu ta lại đây hỏi một chút.” Trợ thủ ở một bên thấy sắc mặt Ivan không tốt lắm, thử hỏi.
“Âm thầm bắt lại đây?” Ivan khinh thường liếc trợ thủ, cười lạnh nói, “Cuộc họp vừa rồi cấp trên nói thế nào, anh đã quên?”
“Này…Nhớ rõ.” Trợ thủ hơi cúi đầu thấp xuống.
Trên hội nghị tổng bộ vừa rồi, Tổng bí thư đem Ivan cùng tiểu tổ nhân viên phê bình một phen, lần tự chủ trương này của Ivan chẳng những không thắng được sự duy trì của nam nhân có thân phận phức tạp cùng bối cảnh cường đại như Albert ngược lại còn chọc giận một dã lang chỉ biết đem người xé nát.
Sau chuyện xảy ra trên cano, thế lực hắc ám Châu Âu lục tục bắt đầu tẩy bài, không ngừng phát sinh những sự kiện không thể khống chế.
Người gây sóng gió bên trong không phải ai khác, chính là Charles người bị hình cảnh quốc tế nước Anh đâm một đao.
“Gần đây Charles cùng hoàng thất nước Anh qua lại thân mật, ở Anh chúng ta căn bản không thể đụng đến hắn.” Trợ thủ lập lại lời nói của Tổng bí thư.
Nam nhân có tính nguy hiểm cực độ kia làm cho bọn họ truy đuổi bao nhiêu năm cũng không có biện pháp bắt được, hiện tại ngược lại càng chơi đùa vui vẻ, nghiễm nhiên có xu thế trở thành đầu lĩnh của thế lực hắc ám ở châu Âu.
Nhưng Ivan biết, dã tâm của Charles không chỉ có thế, nhất là ở dưới tình huống Charles bị chọc giận, trình độ điên cuồng của đầu đại hùng kia sẽ không hề kém Albert.
Lúc này nếu không phải Charles đột nhiên có động tác, Tổng bí thư cũng sẽ không lâm thời tổ chức họp hội nghị đem bọn họ kêu ra.
“Hiện tại Charles cùng quân đội Mỹ qua lại rất thân, trước mắt bọn họ đang liên thủ xử lý các thế lực hắc ám ở Anh, do đó thay thế được vị trí hợp tác cùng chính phủ, người như vậy đã là một kẻ điên, hắn cũng không hề sợ đắc tội ai, hiện tại chúng ta âm thầm mang Đường Phong đi, anh cảm thấy hắn có cho nổ tung mọi người hay không?” Ivan lạnh lùng nói.
Trợ thủ bên cạnh lập tức im lặng, trên mặt là thần sắc e ngại rõ ràng.
“Tổ trưởng, Tổng bí thư kêu chúng ta đi đàm phán với Charles, nhưng ngay cả người chúng ta cũng tìm không thấy.” Vậy làm sao còn đi đàm phán?
“Charles cùng Đường Phong tách ra không gặp mặt bao lâu rồi?” Ivan hỏi.
“Sắp ba tháng.” Trợ thủ nghĩ nghĩ, vội vàng nói, “Tôi đã biết, đầu hùng kia rất thích phát tình, ba tháng là cực hạn của hắn, gần đây hắn cùng chính phủ Anh thông đồng một chỗ, có thời gian khẳng định sẽ đi tìm Đường Phong, cho nên chúng ta chỉ cần theo dõi Đường Phong liền nhất định có thể tìm được hắn.”
Ánh mắt ám chìm, Ivan nói: “Biết là tốt, hiện tại Đường Phong ở đâu?”
“Tại S thị Trung Quốc, cậu ta bởi vì bộ phim [Ác ma đường mòn] mà bị phong sát, gần đây mới bắt đầu hoạt động, ngày mai vừa vặn có một lễ từ thiện vào buổi tối, cậu ta cũng sẽ đi.” Trợ thủ luôn luôn phụ trách quan sát Đường Phong lập tức trả lời.
“Chiền nay lên đường.” Hít vào một hơi thật sâu, Ivan đứng lên, nói, “Đến lúc đó các anh không cần động, để tôi đi nói chuyện cùng cậu ta.”
“Nhưng lần trước chúng ta vừa mới lừa cậu ta, lần này cậu ta sẽ tin tưởng chúng ta sao?” Trợ thủ có chút lo lắng, cảm thấy nam nhân kia tuy ằng thoạt nhìn là một người tốt, nhưng trên thực tế cũng không phải là kẻ có tình yêu bác ái.
Bị lừa một lần có thể tiếp tục tin tưởng lần hai, nếu lần thứ hai bị lừa, chỉ sợ sau này thật sự không có biện pháp câu thông.
“Cậu ta sẽ.”