Trên trực thăng, Albert nửa ôm Đường Phong đem người dựa vào trong ngực của mình, đôi môi lạnh lẽo lại mềm mại dừng trên trán cùng mặt của đối phương, hôn nhỏ vụn đứt quãng.
Ngoài cửa sổ bầu trời đêm một mảnh trong trẻo, vô số sao nhỏ ở trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu màu xanh đen của bóng đêm tỏa ra từng điểm sáng nhu hòa, gió biển tươi mát ngẫu nhiên lướt qua hai má mang đến va chạm mềm mại, thúc giục ngươi đem mắt nhắm lại hưởng thụ khung cảnh yên bình này.
Albert hôn thực ôn nhu, thậm chí không hề mang theo chút hương vị tình dục, đơn thuần chỉ là hôn môi cậu, khi đôi môi kia dừng trêm mặt đem đến chút cảm giác ngưa ngứa, như là có một cọng lông chim màu trắng mềm mại phất qua tim cậu.
“Thực ngứa…” Đường Phong hơi hơi nghiêng đầu.
“Đường Phong.” Albert gọi tên cậu, nhiệt khí đi theo lời nói nhẹ vỗ về hai má Đường Phong.
Cậu nhìn về phía Albert, người sau vươn tay vuốt ve tóc Đường Phong: “Esmeralda có biết được sự si mê đối nàng từ sâu trong nội tâm của Quasimodo?”
“Nàng đối hắn không có tình yêu.”
Albert hơi mấp máy miệng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Đường Phong cuối cùng cũng không có cơ hội nghe được, bởi vì nam nhân kia lựa chọn đem tất cả lời nói đều nuốt vào bụng.
“Tôi không phải Esmeralda, anh cũng không phải Quasimodo có địa vị hèn mọn cùng bề ngoài xấu xí.” Ở người khác xem ra, Đường Phong thật lớn mật, dám dùng hai tay ôm lấy hai má của Albert, hướng đối phương gằn từng tiếng: “Nhưng tôi biết anh là người có nguyên tắc, sẽ không bởi vì cảm thấy tôi giống Esmeralda liền thích tôi.”
“Tôi thích cậu?” Albert mỉm cười hỏi lại một câu, cũng không có đem bàn tay Đường Phong đặt trên mặt hắn đẩy ra.
“Đúng, anh thích tôi.” Kéo khoảng cách giữa hai người gần lại, Đường Phong chủ động ở trên trán đối phương hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó buông ra Albert, kéo tay đối phương đặt lên ngực trái của chính hắn, cậu nói, “Anh xem, tôi vừa mới hôn anhm hiện tại tim anh liền đập nhanh hơn.”
Nhịp tim đập nhanh hơn giống như nhịp trống đánh vào lòng bàn tay, phản ứng của thân thể là thành thực nhất.
Theo ngày đầu gặp mặt cảm thấy hứng thú, đến mỗi lần đối thoại càng chú ý thêm nồng đậm, cho đến lúc này sau khi có một ít tiếp xúc tay chân đơn giản thì cảm xúc lại càng sâu thêm.
Lúc Albert đang lý giải Đường Phong thì người sau làm sao không càng hiểu biết người trước?
“Tôi thích rung động như vậy.” Khóe môi câu lên, trong mắt Albert chảy ra ý cười.
Sáng hôm sau của hội đấu giá, trên một du thuyền đang lững lờ trên biển.
Một nam nhân người Mĩ khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi trên sô pha ngắm nhìn mặt biển bên ngoài cửa sổ, mặt biển sóng êm gió lặng, ánh mặt trời chiếu rọi lên tạo thành một mảnh lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
“Cho tới bây giờ tôi vẫn như cũ không thể tin hết thảy những chuyện xảy ra trong tuần qua.” Nam nhân quay đầu, đôi mắt tràn ngập tơ máu, thoạt nhìn như cả đêm hôm qua đều không hề ngủ.
“John, Kino đã trở về, tôi vừa làm kiểm tra cho cậu ấy, cậu ấy không có bị thương bất cứ chỗ nào, chỉ là có chút kinh hách quá độ tinh thần không tốt lắm, cần hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.”
Harvey ngồi đối diện nam nhân, hắn đứng lên đi qua, dùng sức vỗ vỗ bả vai đối phương, ý đồ khiến bạn tốt của hắn phấn chấn lên.
“Đã không còn việc gì, John.”
Thởi dài thật sâu, anh trai Kino cười khổ ngẩng đầu: “Harvey, lần này thật sự cảm ơn anh, vừa mới cũng không kịp hỏi anh, Kino như thế nào được đưa lại đây, thậm chí chúng ta cũng không hề xuất ra một phân tiền.”
John sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị phá sản, vì nguyên nhân đó nên họ mới ủy thác Harvey đi đến hội đấu giá, vì sợ bản thân bọn họ đi đến đó không chịu nổi áp lực rồi sinh ra dao động.
Kết quả đến đêm qua, khi bọn họ đang chờ đợi kết quả thì lại biết được dáng nay Kino sẽ được mang về, hơn nữa cũng không cần một phân tiền của bọn họ.
Nguyên bản còn lo lắng Kino có thể bị ngược đãi, nhưng sự lo lắng đợi đến lúc có được kết quả kiểm tra đã tan thành mây khói, hiện tại phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện sự tình vô cùng kỳ lạ.
Hơn một tuần trước Kino đột nhiên mất tích, ngay sau đó bọn họ nhận được một phong thư mời, không dám lấy tình mạng Kino ra đùa, nhà Kino căn bản không dám báo nguy. Đều là người có máu mặt trong giới thượng lưu, có một số việc trong lòng mọi người rất rõ ràng, cho dù báo nguy cũng sẽ không có bất cứ kết quả tốt gì, sẽ chỉ làm cho Kino vĩnh viễn biến mất.
“Về việc này tôi cũng không biết, lúc tôi đang ở trên hội đấu giá thì có người đi đến cạnh tôi, nói cho tôi biết đã có người thay tôi chuộc Kino.” Harvey còn nhớ rõ chuyện đã đáp ứng Đường Phong, trong lòng sớm đã chuẩn bị tốt đáp án liền trực tiếp nói cho John.
“Phải không?” John lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười nói, “Đại khái là người bạn nào đó của cha đi, lúc trước chúng ta không biết đã tìm bao nhiêu người xin giúp đỡ, lúc ấy tuy rằng không ai đáp ứng ngay mặt, nhưng có lẽ là có người âm thầm trợ giúp chúng ta, dù sao người có liên quan đến tổ chức như vậy, khẳng định là không dễ dàng lộ ra thân phận.”
Harvey nghe xong chỉ có thể cười khổ, đại khái ai cũng sẽ không nghĩ đến người cứu Kino là Đường Phong, tuy rằng hắn cũng không biết vì sao Đường Phong lại quen biết chủ nhân của hội đấu giá kia, nhưng sự thật là hiện tại Kino đang an toàn nằm trên giường.
“Qua vài ngày nữa chính là lễ điện ảnh Venice, hi vọng bộ phim có thể có giải thưởng không sai, khiến tâm tình Kino tốt một chút, sớm thoát ra bóng ma.” Harvey cười nói, “Tốt lắm John, vui vẻ một chút, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
Những lời này là tối đó Đường Phong nói với hắn, không biết vì sao, hắn tin tưởng lời nói của nam nhân kia.
“Hy vọng như thế.” John đồng ý gật gật đầu, nhưng tựa hồ là nghĩ tới việc gì khác, có chút lo lắng “Đến lúc đó cái người gọi Đường Phong cũng sẽ đi, hiện tại có rất nhiều tiểu minh tinh thích đi câu dẫn Đại minh tinh, ý đồ dùng loại phương pháp này giúp mình nhanh chóng nổi danh, Kino ở trên quốc tế nổi danh như vậy, thoạt nhìn cũng đối Đường Phong kia có chút ý tứ.” John nhíu mày, không quá nguyện ý nhắc đến người nam nhân cùng Kino quay phim không lâu trước đó.
Nam nhân đứng lên, mang theo lo lắng hướng Harvey nói: “Harvey, tôi thực lo cho Kino, nó vừa trải qua sự tình đáng sợ như vậy, cũng đang là thời điểm yếu ớt nhất, tôi thực lo lắng vị tiểu minh tinh ngoại quốc này vì muốn xâm nhập Hollywood liền đối Kino xuống tay, Đường Phong kia, nếu đã có lá gan vì nổi tiếng quay loại phim đáng sợ này, cũng sẽ có lá gan làm ra sự việc câu dẫn người khác.”
“Đường Phong không phải người như vậy.” Harvey nhịn không được nói.
“Harvey, anh cư nhiên nói tốt cho hắn?” John có vẻ hơi kinh ngạc.
“Tôi đã gặp cậu ấy, cậu ấy làm cho người ta cảm giác rất lễ phép đồng thời lại có chút khoảng cách, không giống loại người không từ thủ đoạn mà đi lên kia.” Không thể nói ra chuyện Đường Phong cứu Kino, Harvey biết John không hay biết gì, nhưng hắn cũng không nguyện ý nghe John nói nam nhân kia như vậy.
John lại chỉ là lắc đầu, có chút khinh miệt nói: “Diễn viên vẫn là diễn viên, bọn họ biết làm thế nào để diễn trò lừa gạt người khác, Harvey, anh cẩn thận coi chừng bị họ lừa, phải biết hiện tại có rất nhiều người muốn đến nước Mỹ.”
“Không, John, tôi cảm thấy Đường Phong không phải người như vậy.”
“Harvey, đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến anh ủng hộ nam nhân kia như vậy?” John lắc lắc đầu vô cùng khó hiểu.
Harvey thở dài: “Tôi chỉ là cảm thấy khi chưa chân chính hiểu biết một người không nên dễ dàng hạ phán đoán, huống chi Đường Phong bây giờ còn là diễn viên hợp tác với Kino.”
“Ai, được rồi, tôi chỉ là lo cho tên em trai kia của tôi thôi, lúc đi Venice tôi nghĩ tôi sẽ đi theo nó, nhưng với tính cách của nó phỏng chừng sẽ không thích như vậy.” John không nói về Đường Phong nữa, hắn nói, “Harvey, anh có thể giúp tôi không?”
“Nói đi, bạn thân của tôi, còn khách khí với tôi như vậy làm gì?”
“Lần này đi Venice tôi nghĩ cho anh đi theo Kino, gần nhất phiền toái anh chiếu cố nó, thứ hai cũng hi vọng lúc nó yếu ớt nhất thay nó phòng bị một chút, không cần lại gặp thêm chuyện gì nữa.” John nói xong lời thấm thía, vươn tay cầm lấy bả vai Harvey, thở dài, “Tôi thực lo lắng em trai tôi có thể từ trong sự việc đáng sợ này thoát ra hay không, tuy rằng nó không nói gì, nhưng là một người anh trai nhìn nó lớn lên, tôi biết sự kiện lần này gây cho nó đả kích rất lớn.”
“Tôi sẽ làm hết sức.”
Qua vài ngày nữa sẽ là lễ điện ảnh Venice, Harvey nghĩ đến một người nam nhân, Đường Phong hẳn là cũng sẽ đi đến lễ điện ảnh.
Nguyên lai bọn họ cũng không hiểu biết người nam nhân tên Đường Phong kia, nếu như không gặp phải Đường Phong trên thuyền, hiện tại Harvey đại khái cũng sẽ nghĩ như John, nghĩ đến Đường Phong chỉ là một tiểu minh tinh mới bước đi chập chững mà thôi.
Khi vẫn chưa chân chính hiểu biết một người, thật sự không thể dễ dàng hạ phán đoán, nam nhân có thể quen biết chủ nhân của hội đấu giá, làm sao có thể cần dựa vào Kino chế tạo chuyện xấu?
Đường Phong… Đường Phong…
Fiennes Đường…
Hai người có rất nhiều điểm giống nhau, đáng tiếc là hắn đã vĩnh viễn mất đi Fiennes.
Bề ngoài chỉnh tề hoa lệ, bên trong, chỉ có chính hắn biết sớm đã trống rỗng một mảnh.