“Sao tự nhiên lại nhắc đến Tiểu Ác Ma vậy?”. Lục Thiên Thần ngẩng đầu nhìn Đường Phong đang cúi đầu xem báo, thấy khóe miệng cậu dính chút vụn bánh mì, liền đưa tay giúp Đường Phong lau đi.
“Chát!” Tay một người đàn ông khác chìa ra chắn lấy tay Lục Thiên Thần, ngồi giữa Lục Thiên Thần và Đường Phong là Charles đang bĩu môi “Tôi còn đang ngồi đây đó nha, anh làm ơn ý tứ một chút, đừng có mà tùy tiện động tay động chân.”
“Cậu ta cứ xuất hiện chớp nhoáng, bây giờ thì lại biến mất luôn, thật ra thiếu đi một người trong nhà cũng không quen cho lắm.” Đường Phong vốn đã quen với việc hai người này ngày nào cũng đấu võ mồm rồi còn lườm nguýt nhau, nhìn riết cũng nhàm chán, cũng chẳng có tâm tình mà đi can ngăn, tiếp tục cúi đầu xem báo, ăn sáng.
Hai người kia thích cãi nhau ỏm tỏi thì cứ mà cãi nhau đi.
“Cậu nhớ cậu ta rồi sao hay là không có cậu ta thì không có ai để cho cậu sai vặt?” Lục Thiên Thần vừa cười vừa nói, “Cậu cũng có thể để tôi giúp cậu.”
“Này này này, đừng có mà nói lung tung, tôi còn ở đây, bảo bối yêu dấu của tôi nếu muốn làm gì thì chỉ có mình tôi có thể làm chung với cậu ấy.” Charles vừa nói xong đã bị Đường Phong đạp cho một phát ngay chân ở dưới bàn.
“Vốn dĩ là…” Charles tủi thân rên rỉ, mặt nhăn nhó, “Bảo bối à, chân tôi sắp đứt ra rồi a.”
“Vậy thì ngồi xe lăn đi.”
“Bảo bối, cậu quá nhẫn tâm rồi, tôi thật là đau lòng mà!”
Ăn sáng xong, Đường Phong thả tờ báo xuống, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một chút rồi đi chạy bộ, không thèm quan tâm đến Charles.
Lục Thiên Thần cúi đầu cười vài tiếng, Charles liếc mắt nhìn qua “Đừng tưởng rằng Đường Phong để cậu ở lại là vì cậu ấy chưa dứt tình với cậu, không không, từ đầu hai người vốn chẳng có tình cảm dây mơ rễ má gì hết.”
“Độc tài, bá đạo Charles ơi, cậu đang lo lắng cái gì vậy? Trong ấn tượng về người anh em tốt của tôi thì cậu là người mười phần tự cao, chín phần tự đại, lúc nào lại bắt đầu trở nên bất an tự ti rồi?” Lấy khăn lau tay, Lục Thiên Thần tùy ý vứt sang một bên.
“Không có gì mà phải xấu hổ thừa nhận, ai biểu sức hấp dẫn của tôi lớn quá làm chi?” Charles cười không biết ngượng, bởi vì bọn họ là những người làm kinh doanh, con mắt nhà nghề luôn đúng chuẩn, một ngày nào đó mà vô tình phát hiện ra hàng thượng phẩm thì nhất định là phải chiếm cho bằng được.
Người nào cũng như nhau cả thôi.
Mà một số người đúng là độc nhất vô nhị, không thể nào tìm người thứ hai để thay thế.
Cũng có thể nói, căn bản là bọn họ không muốn tìm vật phẩm nào khác để thế chỗ.
“Kế hoạch phản pháo của anh thế nào rồi?”. Đi đến một cái ghế dựa, rồi tựa lưng vào, Charles hỏi.
Lục Thiên Thần không trả lời, đại khái là khoảng chừng nửa phút sau thì Đường Phong trên lầu từ từ bước xuống, đứng ở chân cầu thang, Đường Phong hỏi bọn họ “Muốn đi chạy bộ không?”
“Bảo bối cậu đi đi.” Thật ra là chỉ là hỏi Charles, Lục Thiên Thần bây giời tất nhiên là không thể lộ mặt.
“Được thôi.” Đường Phong nhanh chóng mang giày rồi đeo theo tai nghe.
Đường Phong vừa rời đi, Lục Thiên Thần nói với Charles: “Còn cần một ít tư liệu.”
“Cao thủ máy tính như cậu mà cũng lấy không được à?” Charles khẽ cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc, lúc không có Đường Phong ở đây thì Charles mới có thể hút thuốc, vì Đường Phong tựa hồ không thích mùi thuốc lá lắm.
Lục Thiên Thần đưa tay lấy điếu thuốc từ chỗ Charles.
“Dữ liệu hiện giờ đang nằm trong máy vi tính ở văn phòng tôi, mạng lưới internet lại vào không được”. Muốn lấy dữ liệu đương nhiên phải tốn một ít thời gian, nhưng lỡ không may bị phát hiện, có thể sẽ liên lụy đến Đường Phong.
Lục Thiên Thần rít một hơi thuốc, mùi thuốc đặc quyện trong khoang miệng rồi quanh quẩn lan tỏa trong không khí mang đến một thứ kích thích khó tả.
“Cách tốt nhất chính là cho người trực tiếp vào bên trong sao chép.”
“Nếu cậu dám kêu Đường Phong đi, tôi sẽ giết cậu liền bây giờ.” Charles cười tủm tỉm nói.
Nhả ra một ngụm khói, Lục Thiên Thần liếc nhìn Charles, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không, tôi đã phái người đi rồi.”
“Ai da, là ai xui xẻo vậy, không may bị cha cậu phát hiện thì chắc là một đi không trở lại.” Charles nheo mắt “Trước giờ cậu chưa từng nói với tôi rằng cậu có một người cha biến thái như thế.”
“Cậu cũng đâu có nói với tôi, cậu lại có một bà mẹ thích đi lo chuyện cưới xin.” Lục Thiên Thần không khách khí tạt thêm một câu “Cục cưng yêu quý Charles của mẹ.”
Hai người đàn ông cứ thế ngồi trừng mắt với nhau, một lát sau thì Lục Thiên Thần tiếp tục “Việc này cũng thật là hết cách rồi.”
Cứ như vừa rồi cả hai chưa hề đôi co, lại bình lặng nói chuyện, Charles cũng rít một ngụm thuốc “Ít ra thì chúng ta cùng có chung quan điểm.”
“Còn cái tên Albert kia nữa, cậu thấy đột nhiên hắn ta gia nhập cổ đông vào tập đoàn Thiên Thần và hợp tác với Lục Thiên Tịch là có ý đồ gì?” Lục Thiên Thần không ngại gọi thẳng tên cha mình.
Charles nhịp nhịp ngón tay lên bàn, nói một cách chắc chắc “Còn có ý đồ gì nữa chứ, cái tên biến thái kia khẳng định là muốn giành lấy Đường Phong mà, càng không chiếm được thì càng phải tranh lấy, Albert cái tên ôn dịch này.”
Lục Thiên Thần cúi đầu hơi nhíu mày: “Nhưng nhiều khả năng là anh ta chiếm được rồi.”
Đây là sự thực.
“Đó chính là lòng tham không đáy!” Charles giống như là đang lấy chính kinh nghiệm bản thân mình ra nói “Sẽ bị nghiện thôi!” (keke không biết “nghiện” cái gì aaaa)
Cái này thì Lục Thiên Thần không còn lời nào để nói, bất luận như thế nào đi nữa thì lần này cũng sẽ không kéo theo Đường Phong xuống bùn chung với mình.
…..
….
Nhưng đâu ai đoán được chữ ngờ.
Những người liên quan trong cái vòng lẩn quẩn này dường như ít có ai đến công ty làm việc ngoại trừ Đường Phong, trong công ty thì Lục Thiên Tịch cũng rất ít quản cậu, ngược lại thì Albert bắt đầu lui tới công ty thường xuyên hơn.
Công ty đột nhiên xuất hiện một người đàn ông Châu Âu tóc vàng mắt xanh, lạnh lùng nghiêm nghị, tuy rằng Albert với ngoại hình bảnh bao nhưng dường như không có ai cho rằng Albert là người mẫu hay gì gì đó, trông con người khí chất như thế, cũng không ít người nghĩ rằng Albert là nhà đầu tư tại Mỹ cho bộ phim
Hôm nay Albert bảo Tiểu Vũ thông báo với mọi người rằng phải mở cuộc họp, tuy rằng cuộc họp vốn cũng giống như mọi lần, chỉ có hai người, địa điểm thì chính là ở nhà hàng ăn điểm tâm rồi uống cà-phê.
Cũng may nội dung nói chuyện cơ bản đều liên quan đến công việc, tỷ như Albert thì thích hỏi Đường Phong về kế hoạch đối với sự nghiệp tương lai, hoặc là phương hướng phát triển hiện tại.
Ngoại trừ ở bên cạnh Albert lúc nào cũng có cảm giác bất an và có mùi nguy hiểm, thì việc nói chuyện nghiêm túc với một người đàn ông thông minh, nhạy bén luôn làm người khác yêu thích.
Có thể đây chính là đạo lý “không có người nào toàn vẹn và hoàn mỹ cả”.
Uống xong cà phê, Albert và Đường Phong trao đổi một số kinh nghiệm chuyên môn tâm đắc về vai trò của học viện Notre Dame ở Paris, điều này thực sự khiến cho Đường Phong được tâng bốc không ít.
Kết thúc “Hội nghị”, Đường Phong không khách sáo chào tạm biệt Albert, chuẩn bị rời đi, Albert cũng không giữ cậu lại, chỉ nhìn Đường Phong từ từ rời khỏi.
Cái cảm giác có người nhìn phía sau lưng một cách chăm chú, thật không thoải mái cho lắm.
“Cái cuộc sống quái dị này còn muốn duy trì liên tục tới khi nào.” Đường Phong lẩm bẩm một mình, rồi bước vào thang máy, bên trong có một người vóc dáng nhỏ nhắn đang cầm trong tay một gói hàng, lúc thấy Đường Phong đi vào, người đó cũng chỉ đứng lẳng lặng không nói chuyện.
Đường Phong nhấn nút lầu một, chú ý thấy người kia ấn vào tầng gác mái, chỗ phòng làm việc của tổng tài, chẳng lẽ là đồ chuyển phát của Lục Thiên Thần hoặc là Lục Thiên Tịch?
Đường Phong vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn người kia, còn người đó vẫn cứ thờ ơ như cũ.
“Gói hàng kia là chuyển đến phòng của tổng tài à?” Đường Phong hỏi.
“Dạ, đúng vậy.” Đối phương tùy ý đáp một câu, lúc này thang máy đã đến phòng làm việc của tổng tài, Đường Phong cũng không chú ý vừa thang máy đã đi lên, hiện tại cũng chỉ có thể đứng đợi thang máy từ tầng cao nhất chạy xuống tầng một.
“Leng keng —— ”
Một hồi yên tĩnh sau đó thang máy đã đi đến tầng thượng, người kia cũng chẳng đoái hoài đến Đường Phong, nhanh chân bước ra thang máy, nhìn bóng lưng của người kia đối phương, Đường Phong cảm giác rất quen mắt, hình như là đã gặp qua ở đâu rồi.
Cái bóng lưng nho nhỏ kia…
Tiểu ác ma? !
Đường Phong vội vàng nhấn vào nút thang máy, nhưng lúc này cửa đã đóng lại và bắt đầu đi xuống, cậu liền ấn vào nút tầng trệt gần nhất, khoảng cách với tầng cao nhất cũng chỉ có hai tầng, khi thang máy mở cửa cậu lập tức bước ra.
Tiểu ác ma giả trang thành nhân viên chuyển phát đến phòng làm việc của tổng tài, chẳng lẽ là muốn lấy gì đó cho Lục Thiên Thần? Không cần nghĩ thì cũng biết là do Lục Thiên Thần sắp đặt, thế nhưng cậu nhớ kỹ vừa lúc nãy có nói chuyện với Albert, anh ta và Lục Thiên Tịch sẽ gặp nhau bàn bạc công việc tại phòng làm việc của Lục Thiên Tịch.
Tuy rằng Lục Thiên Tịch hôm qua mới rời khỏi công ty.
Mặc kệ thế nào, Đường Phong chỉ biết nếu Tiểu ác ma bị Lục Thiên Tịch phát hiện thì không chừng sẽ xôi hỏng bỏng không mất.
Để ngăn ngừa, Đường Phong liền gọi điện thoại cho Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ, cô biết Lục Tổng bây giờ đang ở đâu không?”
【 Lục Tổng? Tôi vừa thấy ông ấy tới công ty rồi, Đường Phong anh có việc gì tìm Lục Tổng hả? 】
“À, không có gì, vậy thôi nha.” Cúp điện thoại, Đường Phong lập tức chạy tới phòng làm việc tổng tài, phòng làm việc bên ngoài còn có thư ký trông coi, cũng không biết tiểu ác ma có vào hay chưa, nhưng mà năng lực trà trộn của tên tiểu tử mắc toi này đúng là cậu đã từng chứng kiến qua.
Hiện tại cậu ta vốn dĩ là không có biện pháp nào xông vào phòng trước mắt của thư ký như vậy được, cũng không có khả năng dụ thư ký này rời đi chỗ khác, thậm chí cửa ban công cũng không thể mở được.
Đường Phong nghĩ hết mọi cách, dù thế nào đi nữa thì không thể trơ mắt nhìn Tiểu ác ma bị Lục Thiên Tịch bắt đi.
Thông thường, Đường Phong sẽ mở danh bạ điện thoại ra, rồi dò tên người muốn gọi, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, thì chỉ có một biện pháp và một người duy nhất, đó gọi liền cho Albert để nhờ anh ta giúp đỡ.
Đứng ở tầng gác mái, Đường Phong thử bấm số Albert, cho đến bây giờ cậu chưa từng gọi qua cho Albert, tuy rằng cậu cũng hơi nghi ngờ không biết số di động của Albert có đúng hay không.
Đổ chuông rồi, không đợi đến nửa giây, đầu dây bên kia đã bắt máy.
【 Chà, thực sự là khó tin, cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, cậu không biết là tôi đã chờ ngày nay bao lâu đâu】 giọng Albert đặc biệt trầm thấp, thanh âm như dòng điện xuyên thẳng vào trong màng nhĩ.
Đường Phong không có thời gian mà cũng không có tâm tình đi thưởng thức giọng nói của Albert, mặc dù có chút vô lễ, nhưng cậu liền đi thẳng vào vấn đề “Albert, anh có thể giúp tôi được không? Bây giờ tôi đang ở tầng gác mái của phòng tổng tài, tôi đứng ở đây chờ anh”.
Không nói dư thừa, cũng không hỏi tại sao, Albert liền đồng ý【 chờ tôi một phút 】
Sau đó Albert gác máy, hành động một cách quyết đoán.
Đường Phong nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, Albert sao không hỏi tại sao mình lại cậu gọi anh ta đến, nếu ở đây là một cái bẫy thì sao? Hay là Albert tự tin rằng không có gì có thể uy hiếp được anh ta?
Mặc kệ đi, cứ coi như là Albert rất tin tưởng ở Đường Phong.
Quả nhiên chờ đúng một phút, Đường Phong vừa tắt điện thoại không bao lâu thì Albert xuất hiện ở thang máy, tốc độ kinh người, từ lúc Đường Phong gọi điện thoại cho Albert đến lúc anh ta xuất hiện, toàn bộ quá trình xảy ra cũng chưa đến ba phút.
Đường Phong còn lo lắng Albert sẽ chất vấn cậu trong điện thoại, tại sao lại muốn anh ta đến đó, nhưng có lẽ Albert không phải là kiểu người như thế.
“Nói đi, hiếm có cơ hội cậu lại kêu tôi giúp đỡ.” Albert trực tiếp hỏi.
Đúng là tính tình thẳng thắng, Đường Phong cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề “Anh có thể vào phòng làm việc của tổng tài không? Vào cùng với tôi.”
Vẫn vẻ mặt như cũ, không hỏi lý do cũng không hỏi nguyên nhân, Albert mỉm cười nhìn Đường Phong rồi chìa tay ra “Đưa tay cậu cho tôi.”
Lúc này cũng không có thời gian mà xấu hổ, Đường Phong lập tức nắm lấy tay Albert, Albert nắm thật chặt tay cậu rồi đi nhanh về phía phòng tổng tài.
Thư ký từ xa đã trông thấy Albert, liền đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn Albert kéo Đường Phong đi tới phòng làm việc tổng tài, vội vã đuổi theo.
“Albert tiên sinh, ngài tìm Lục Tổng phải không, ông ấy hôm nay không có ở văn phòng.” Thư ký đứng bên cạnh đưa tay cản Albert, Albert tất nhiên không có ý định dừng lại.
Albert đi đến cửa, nói “Mở cửa ra.” Văn phòng vốn dĩ được khóa bằng mật mã.
“Thật xin lỗi, không có sự cho phép của tổng tài thì ngài không thể vào.” Viên thư ký trả lời, nhưng lại không dám nhìn trực diện Albert.
“Mở cửa ra.” Hơi quay đầu đi, giọng Albert lạnh thêm vài phần, trong giọng nói không có vẻ gì là uy hiếp, nhưng lại khiến cho người khác sởn lên gai óc.
Đường Phong chỉ cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng cậu, nhịn không được bất giác rùng mình, Albert càng nắm chặt tay Đường Phong, điều này cảm giác như Albert đang trấn an cậu.
Trời ạ, Đường Phong nghĩ bản thân mình sắp chịu không nổi cái sự ôn nhu dịu dàng của tên biến thái này rồi.
“Tôi…” Viên thư ký ấp úng, thoạt nhìn như là bị Albert áp đảo, nên hình như quên mất mình sắp nói điều gì.
“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ ba.” Giọng điệu khẳng định Albert không phải là người điềm đạm gì, Đường Phong nín thở trừng mắt nhìn Albert hỗn đản này đưa tay lên bóp lấy cổ họng của viên thư ký, vẻ mặt trông thật tao nhã nhưng lại lạnh lùng thờ ơ, không chút mỉm cười.
Lần này đúng là doạ Đường Phong sợ đến phát khiếp, huống hồ chi là viên thư ký kia.
Đường Phong có chút áy náy nhìn qua, sau này có cơ hội, nhất định sẽ nói với Lục Thiên Thần tăng thêm tiền thưởng cho viên thư ký mới được.
Hai tay run lập cập, viên thư ký bắt đầu nhập mật mã, cửa phòng làm việc vang lên một tiếng “Tách”, cửa lập tức mở ra.
Albert buông tay, giống như chỉ là vừa chạm vào chứ không phải là uy hiếp mạng sống của viên thư ký đó, Albert mỉm cười nói “Lục Thiên Tịch đúng là có một nhân viên tốt.”
Albert kéo Đường Phong vào, sau khi đóng cửa lại, Đường Phong thấy viên thư ký tay còn run run cầm điện thoại gọi đi, phỏng chừng là gọi cho Lục Thiên Tịch.
Dù sao đi nữa, thì không sớm không muộn Lục Thiên Tịch nhất định sẽ lên ngay đây.
Phòng làm việc tuy rằng được cách âm, nhưng nếu cửa mở ra thì chắc chắn người bên trong sẽ nghe được, Đường Phong đi vào nhìn chung quanh để tìm Tiểu ác ma.
Phòng làm việc của Lục Thiên Thần thì Đường Phong không còn xa lạ, nhìn sơ qua một chút, thì cũng biết tiểu ác ma đại khái là trốn ở chổ nào, phòng làm việc dù lớn như vốn dĩ không có chỗ để ẩn nấp.
“Tiểu ác ma, cậu có ở đây không, mau ra đây, tôi là Đường Phong.” Đường Phong hô một tiếng .
Lẽ nào cái tên tiểu quỷ kia đã đi rồi?
Trong lúc còn đi suy nghĩ, thì một bóng người đột nhiên nhằm vào phía Albert, người đứng phía sau đứng không hề động đậy, Tiểu ác ma đưa dao kề lên cổ Albert nói “Không được nhúc nhích.”
“Quả nhiên là cậu, mau bỏ dao xuống.” Đường Phong quát.
“Đường Phong, tại sao anh và cái tên khốn kiếp này lại đi chung?” Giọng nói đầy vẻ cảnh giác, Tiểu ác ma tuy rằng nghe Đường Phong nói xong có chút dao động, nhưng không hề bỏ con dao trong tay xuống.
“Lục Thiên Tịch sẽ lên đây liền, cậu mau trốn đi.” Đường Phong trực tiếp đi qua chỗ Tiểu ác ma, lấy con dao xuống, Tiểu ác ma trơ mắt nhìn Đường Phong kéo cậu ta vào phòng nghỉ phía trong.
Bình thường đây là phòng Lục Thiên Thần nghỉ ngơi, Đường Phong trước đây cũng đã từng ngủ qua chỗ này, Đường Phong không phải sợ Tiểu ác ma không có cách trốn đi, chỉ sợ chưa kịp thoát thân thì đã bị Lục Thiên Tịch bắt lấy.
Đường Phong tin tưởng vào khả năng của Tiểu ác ma, chỉ là thế giới này không có chuyện gì là hoàn toàn chắc chắc, dù là anh hùng thì cũng có ngày sẽ sa cơ thất thế, với tư cách là bạn bè thì Đường Phong không thể giả đò làm ngơ được.
“Trốn vào đi.” Đường Phong dùng biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhét Tiểu ác ma vào dưới gầm giường.
Quay đầu lại, Đường Phong hỏi Albert: “Chiều nay anh và Lục Thiên Tịch tính bàn chuyện gì?”
“Chỉ là một số chuyện làm ăn thường thôi.” Albert thờ ơ nhìn, rồi mỉm cười, “Cậu muốn giúp cậu ta à?”
“Đúng vậy.” Đường Phong thừa nhận.
“Lục Thiên Tịch không phải dễ bị gạt như vậy đâu, tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi biết anh muốn làm gì, mặc dù có chút…” Quên đi, Đường Phong lắc đầu, tuy bất đắc dĩ, nhưng vốn dĩ cậu đã không có ấn tượng tốt trong mắt Lục Thiên Tịch, thế nên bây giờ Đường Phong sẽ làm mọi cách để cho đối phương tin rằng vì sao cậu và Albert lại có thể chạy đến phòng làm việc này.
Khoảng chừng năm sáu phút sau, phòng tổng tài lại được mở thêm lần nữa, trong lúc nghe điện thoại, Lục Thiên Tịch nghe thấy giọng run run của thư ký, hơi nghi ngờ liền đi đến ngay, nhưng Lục Thiên Tịch cũng nhớ rõ, thư ký có đề cập qua Albert và Đường Phong cùng nhau đi vào, hơn nữa thoạt nhìn hình như rất sốt ruột.
Cái tên Đường Phong đó, rốt cuộc là lại muốn làm gì?
Vừa mở cửa, Lục Thiên Tịch nghe loáng thoáng một chút tiếng động trong phòng nghỉ, bản thân là một người đàn ông, cho dù là người lạnh lùng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể không biết tiếng động đó là gì.
Kêu viên thư ký đi ra ngoài, Lục Thiên Tịch một mình bước tới cửa phòng nghỉ, đứng ở đó liếc mắt thì nhìn thấy trên giường có hai người đàn ông.
Tựa hồ trò hay vừa mới bắt đầu, trên mặt đất thì vương vãi áo khoác, rồi sơ mi, Đường Phong bán khỏa thân đang nằm tựa nửa người trên giường, phía dưới thì có chăn che lại, cũng không biết có mặc quần hay không, mà trên sàn thì lại có chiếc quần tây, Albert vẫn như cũ, quần áo chỉnh tề, chỉ mới cởi áo khoác mà thôi.
“Mạn phép mượn phòng của ngài dùng một lúc.” Quay đầu lại liếc liếc mắt, Albert không ngại để cho Lục Thiên Tịch nhìn thấy, cúi đầu hôn lên bờ vai của Đường Phong.
Albert chết tiệt , bộ tính diễn thiệt sao?
Nhưng Đường Phong nghĩ đã diễn thì phải diễn cho trót chứ, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về một phía, cũng muốn xem coi Lục Thiên Tịch có dám nhìn hay không, sau đó cậu dúi đầu vào trong chăn.
“Các người cứ từ từ mà chơi, tôi đi trước đây.” Vừa mới nhìn thấy cảnh này xong, Lục Thiên Tịch tựa hồ không muốn đóng vai khán giả ở chỗ này, vẻ mặt có chút chán ghét xoay người đi, không mảy may nghi ngờ.
Ghét của nào trời trao của ấy, lão ta ghét nhất gặp phải mấy chuyện này thì phải diễn cho lão ta thấy, Lục Thiên Tịch cũng không có tâm trí mà đi quan sát xem văn phòng có gì bất thường hay không.
Nghe được tiếng đóng cửa, Đường Phong nghiêng đầu hướng ra ngoài, nhìn thoáng qua: “Ông ta đi rồi?”
“Ông ta đi hay không đi, có gì khác nhau đâu?” Albert gần như trườn nửa thân người lên người Đường Phong, cúi đầu hôn lấy môi cậu, cử chỉ nhẹ nhàng mơn trớn làn da Đường Phong, Albert muốn gì thì lập tức liền thực hiện, ví dụ như là bây giờ, hai tay đã bắt đầu làm càn, lợi dụng thời cơ luồn tay qua chăn vuốt ve đôi chân Đường Phong.
Nếu mà Lục Thiên Tịch vừa nãy không bước vào, thì Albert chắc cũng đã tính thực hiện mưu đồ của mình.
“Khốn kiếp, con mẹ nó, anh còn không leo xuống!” Tiểu ác ma từ dưới sàng lăn ra, đưa tay đánh Albert, người sau khẽ cười một tiếng rồi lộn người qua nằm bên phải Đường Phong.
“Đừng có lộn xộn.” Đường Phong đẩy Tiểu ác ma ra, bước xuống giường nhặt quần áo lên mặc: “Cẩn thận một chút, không chừng lão ta quay lại thì biết làm sao bây giờ”.
Albert đi ra khỏi phòng, bên ngoài vọng vào tiếng nói: “Tôi đã khóa cửa lại rồi.”
Tốt, hiện tại thì Lục Thiên Tịch cũng vào không được.