Trong quá khứ Đường Phong vẫn thích ở một mình, như vậy sẽ tự do hơn một chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng kỳ thực chính cậu cũng từng nghĩ tới, sở dĩ ở một mình, có chút nguyên nhân là vì cậu từ nhỏ đến lớn đã quen chỉ có một mình.
Này cũng không có gì đáng để đau thương, một người có lạc thú của một người, gia đình cũng có lạc thú của gia đình, đây đó, cũng có phiền não của đây đó.
Sau khi về nước, Lục Thiên Thần trực tiếp đem hành lý của Đường Phong về biệt thự của mình, Đường Phong cũng đi theo, căn phòng vẫn là căn phòng cậu từng ở, mọi thứ vẫn giống y như lần đầu cậu đến giống như không có bất kỳ cải biến nào.
Thay đổi, chỉ có con người bọn họ mà thôi.
Lục Thiên Thần hiển nhiên sẽ không thực hiện chuyện đã từng hứa với Đường Phong, an bài chỗ ở nơi ký túc xá cho Đường Phong.
Đường Phong cũng không biết cái mà trong miệng Lục Thiên Thần gọi là “tạm thời ở chỗ này” là bao lâu, bất quá ở cậu xem ra phỏng chừng đã dính phân nửa âm mưu rồi, cậu thật vất vả đóng xong một bộ phim Hollywood kiếm chút tiền, kết quả đều kính dâng cho khách sạn ở Los Angeles, hiện tại số dư còn lại không thể đủ mua cái gì phòng ở.
Về phần thuê thì cũng đủ, nhưng Đường Phong cảm thấy ở cùng Lục Thiên Thần cũng không có gì không tốt, nhiều thêm một người cùng mình nói chuyện phiếm uống rượu vẫn tốt hơn một người đờ ra ở trong phòng nhiều lắm.
Một ngày chia sẻ bí mật qua lại giống như đã đánh nát bức tường giữa hai người, rất nhanh sẽ trở nên thân mật trước nay chưa từng có.
Hiện tại Đường Phong đã biết Lục Thiên Thần làm sinh ý gì, mà Lục Thiên Thần cũng đã đoán được thân phận của Đường Phong. Lúc ở trên máy bay trở về nước, khi Đường Phong nghe Lục Thiên Thần chất vấn liền có chút kinh hỉ cùng kinh ngạc, cậu biết Lục Thiên Thần vẫn một mực luôn suy đoán thân phận của cậu, thế nhưng cậu thật không ngờ Lục Thiên Thần sẽ thực sự nói ra cậu có đúng là Fiennes hay không, loại chuyện này ở người khác xem ra là lời nói không thể tưởng tượng nổi.
Mặc kệ Lục Thiên Thần có tâm tình gì khi nói những lời kia, đối với Đường Phong mà nói, cậu chỉ cần nghe được Lục Thiên Thần nói “Cậu có đúng là Fiennes hay không” là cậu đã thật cao hứng rồi.
Một loại hưng phấn khi bí mật nho nhỏ bị người đào móc song song cũng được đối phương lý giải.
Càng là chuyện siêu việt, thường thường muốn làm cho người ta tin lại càng trắc trở, Đường Phong không cảm thấy khi cậu đem chuyện này nói ra thì người khác sẽ tin cậu, cho nên ngay từ đầu đối với loại chuyện này cậu đã không ôm chút hi vọng nào.
Mà thường thường là kỳ vọng càng nhỏ bé, điều đạt được khi có đáp án lại càng khiến người thêm vui sướng.
[ Anh cảm thấy tôi là Đường Phong thì chính là Đường Phong, là Fiennes thì chính là Fiennes] Cậu không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Thiên Thần, nhưng cậu nghĩ đổi phương có thể hiểu rõ ý tứ của cậu.
Đường Phong cũng tốt, Fiennes cũng được, hiện tại nơi này chỉ có cậu, một cậu chân thực nhất.
[ Tôi đồng ý cách nói của cậu ]
Người thông minh biết chuyện gì phải hỏi đến cuối, mà chuyện gì chỉ cần đứng ở ngưỡng cửa ngắm nhìn là tốt rồi.
Dù cho biết rõ Đường Phong là ai, đối với Lục Thiên Thần mà nói thì có ý nghĩa đặc biệt gì?
Nếu như không có ý nghĩa đặc biệt gì, thì không cần phải chỉ vì một cái gọi là lòng hiếu kì mà xông vào thế giới nội tâm của người khác.
…
…
Đường Phong?
Fiennes?
Câu trả lời ba phải cái nào cũng được của nam nhân luôn luôn khiến mỗi khi Lục Thiên Thần nhớ lại đều không nhịn được mà vung lên khóe miệng, nhưng bởi vì Đường Phong của hiện tại, Lục Thiên Thần sau khi trở về liền cho thư ký tìm cho hắn một ít tư liệu liên quan đến Fiennes, không phải là điều tra, chỉ là muốn hiểu rõ hơn một chút.
Lúc Lục Thiên Thần xem xong tư liệu của Fiennes, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất nhiều chỗ hắn không thể lý giải về Đường Phong đã chiếm được đáp án.
Vì sao Đường Phong muốn đi tảo mộ Fiennes, vì sao vào ngày đó lại đưa lên hoa hồng đỏ, vì sao người nam nhân này lại có một loại mị lực trời sinh tồn tại là vì điện ảnh…
Thế nhưng hắn không rõ vì sao Đường Phong vừa nhìn thấy vị bác sĩ Harve kia thì xoay người bỏ đi.
Nếu như Fiennes là Đường Phong, Đường Phong chính là Fiennes, Harve đã từng là bác sĩ gia đình của Fiennes, lại tự mình lo liệu tang lễ cho Fiennes, vaath tại sao Đường Phong không muốn thấy Harve?
Lúc này điện thoại đột ngột đổ chuông, Lục Thiên Thần đưa mắt nhìn dãy số xa lạ gọi từ nước ngoài, cười lạnh một tiếng rồi nhấn xuống phím nghe nhận cuộc gọi. “Đã lâu không gặp?” Không chờ đối phương nói, Lục Thiên thần giống như biết là ai gọi mà lập tức lên tiếng chào hỏi.
[ Thật lâu a, mỗi ngày lại có một Anh quốc mỹ nhân đuổi theo đuôi, cậu thế nhưng sẽ không có được loại đãi ngộ này a]
“Nga?” Lục Thiên Thần cầm bút mày tùy ý đùa bỡn, dựa vào ghế cười lạnh, “Xem ra cậu rất hưởng thụ, chúc cậu cùng Anh quốc mỹ nhân chơi đùa vui vẻ.”
[Sách, nghe một chút này, lão bằng hữu của tôi, đây là thái độ đối với chiến hữu của cậu? Cậu thế nhưng khiến tôi ăn không ít mệt a, để tôi đoán một chút, cậu là từ lúc nào bắt đầu tính toán tôi, oa nha, kế hoạch có ít nhất ba tháng rồi đi, thời điểm đại khái là lúc Đường Phong kết thúc ban huấn luyện siêu sao] Charles ở đầu bên kia của điện thoại ha ha nở nụ cười.
[ ha ha ha, cậu chính là thấy tôi đã lên giường cùng Đường Phong, cho nên đem lão bằng hữu tôi đây bán đứng? Cậu thật quả quyết a Luc Thiên Thần, bất quá chỉ là một người nam nhân mà thôi, đáng giá cậu làm như vậy sao? Ngẫm lại xem, chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy.]
“Không sai, chỉ là một người nam nhân mà thôi.”
Nhưng không chỉ đơn giả là thử.
Lục Thiên Thần kề sát điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch: “Chúng ta quen nhau đã nhiều năm rồi, tôi hiểu cậu, cậu cũng hiểu tôi, cho nên chúng ta còn phải nói gì nữa đây?”
Trước đó, bọn họ ngoại trừ lợi ích chưa bao giờ cùng chung bất cứ thứ đông tây gì, bao gồm cả người.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ song song coi trọng một người, nhưng phần lớn chỉ là tùy tiện chơi một chút, cũng không thèm để ý mà mang đi tặng đối phương.
Mà nếu quả thật gặp người không muốn đem cho thì sao?
Từ nhỏ đến lớn bọn họ không hề biết cái gì gọi là thoái nhượng, đã muốn thì phải tận lực đi tranh thủ, gặp trở ngại liền diệt trừ, đạo lý chỉ đơn giản như vậy.
“Tôi chỉ là ở trước khi cậu ra tay, sớm một chút tặng cậu một ít lễ vật nho nhỏ mà thôi.” Lục Thiên Thần không nhắc đến không nói lời nào, không có nghĩa hắn là một người mù.
Hắn biết Charles sau khi đến Mỹ đẵ bắt đầu tính toán một ít chuyện nhỏ, mà hắn chỉ là trước một chút khi Charles sắp phát uy tìm cho đối phương một chút phiền phức.
Khi không thể đạt thành hiệp nghị, cũng chỉ có thể dùng biện pháp riêng của bản thân mà giải quyết mâu thuẫn.
Bởi vì quá mức thông minh, cho nên luôn luôn biết mình muốn cái gì.
[ Như thế xem ra hiện tại chúng ta tạm thời trở thành kẻ địch rồi, cậu không sợ Albert nhúng tay sao?] Charles bình tĩnh tiếp nhận hiện thực.
Lục Thiên Thần đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, thành thị đã bị một màu xám bao phủ, bầu trời xanh xa xôi đã bịt kín một tầng xám xịt giống như bị một người cầm bút tùy ý khoa tay múa chân vẽ loạn ra, một tầng lại một tầng trùng lắp, phảng phất biểu thị cho một hồi mưa gió sắp đến.
“Hình tam giác không phải càng vững chắc sao?”
Hai người đối tác, ai biết ai sẽ đột nhiên ở phía sau ai đâm một đao?
Không bằng làm rõ ra, nên làm gì thì sẽ làm cái đó.
“Ầm ầm——”
Trên bầu trời môt đạo sấm sét đánh xuống, trong nháy mắt chút màu xanh sót lại cũng hóa thành sắc đem kịt bao trùm thành thị.
“Tôi phải đi đón Đường Phong rồi, lần sau nói tiếp.” Lục Thiên Thần cười cúp điện thoại, trong nháy mắt điện thoại bị cắt đứt hình như hắn nghe được tiếng chửi rủa của Charles.
…
…
Đường Phong sau khi về nước liền chiếm được một tuần nghỉ ngơi, đời trước cậu vẫn luôn ở nhà, bảy ngày không dài cũng không ngắn, cũng đủ cho cậu du ngoạn trong nước một lượt rồi.
“Minh Húc, cậu có nơi nào tốt để đến không?” Đường Phong hỏi.
Lúc Đường Phong ở Mỹ khi rãnh rồi hai người đều cùng nhau tán gẫu qua điện thoại, mặc kệ trước đây là “Đường Phong” phụ Trần Minh Húc, hay Trần Minh Húc làm một ít chuyện giận dỗi trẻ con, hiện hay hai người đều đã ném nó ra sau đầu, thành bạn tốt chân chính.
Đường Phong đối với Trần Minh Húc chỉ có thưởng thức, không hề có ý tứ gì khác.
Đồng dạng, Trần Minh Húc đối với Đường Phong không hề có tâm tư gì khác nữa.
Người mà Trần Minh Húc từng yêu kia, đã không phải là người hiện tại.
Tình huống như bây giwof làm sao không phải là chuyện tốt đây?
Đã từng không có cách nào cùng một chỗ, hiện tại chí ít có thể trở thành bạn bè cả đời.
“Đi cùng Charles?” Trần Minh Húc bình thản hỏi.
Đường Phong cười lắc đầu, bởi vì cậu từng cùng Charles quay một tiết mục như vậy, dẫn đến hiện tại rất nhiều người đều cho rằng cậu vẫn còn cùng Charles hẹn hò.
“Vậy là cùng ai?” Trần Minh Húc bày ra vẻ mặt hiếu kỳ.
“Lục Thiên Thần.” Đường Phong đối với bạn bè không chút giấu diếm, hiện tại người có thể bồi cậu đi ra ngoài cũng chỉ có Lục Thiên Thần, tiểu Vũ nói còn phải đi xử lý công việc của vài nghệ sĩ khác nên không có thời gian bồi cậu, Đường Phong cũng không dám muốn một tiểu cô nương bồi mình.
Trái lo phải nghĩ, cư nhiên chỉ còn Lục Thiên Thần.
“Lục Thiên Thần…” Trần Minh Húc nhìn Đường Phong, hắc hắc cười nói, “Mị lực của Đường đại minh tinh không nhỏ a, đi ra ngoài còn có Lục tổng tài làm sứ giả hộ hoa, trước có Charles, sau có Lục Thiên Thần, còn có một Tô Khải Trình…”
“Tô Khải Trình là chuyện gì?”
Chuyện bắt cóc lần đó Đường Phong chỉ nói hời hợt cho qua, Trần Minh Húc cũng không biết là ai mang Đường Phong đi, nếu như biết ngày đó xảy ra chuyện gì phỏng chừng sẽ không nhắc tới Tô Khải Trình.
“Anh vẫn chưa biết à? Tô Khải Trình cùng Ca Trần chia tay rồi.”