Đã có vốn, đã có kịch bản, chuyện cần làm bây giờ là tìm đạo diễn.
Bây giờ đa số đạo diễn đều là tự chọn kịch bản để quay phim, nhưng nếu trong tay diễn viên có kịch bản hay, chắc rằng cũng không có người từ chối.
Đầu tiên Đường Phong nghĩ đến những đạo diễn mình đã từng hợp tác, tuy không nhất định cần phải có đạo diễn đến chỉ đạo, nhưng trong mối quan hệ và hợp tác lẫn nhau thì chí ít dựa vào đấy Đường Phong cũng được hỗ trợ nhiều hơn.
Đạo diễn Lý Nguy rất nhiệt tình tiến cử cho Đường Phong, mặc dù ông ấy đang bận trăm công ngàn việc khác.
Nếu muốn đặt chân vào thị trường nội địa, tốt nhất chính là hợp tác với đạo diễn trong nước, bất quá đạo diễn có kinh nghiệm cũng như năng lực thì trong nước lúc này đây cũng chẳng có mấy người, ví dụ đạo diễn Vương An – là một trong số những người đó, thế nhưng Đường Phong rất có thành kiến với người này.
Cũng may, đạo diễn Lý Nguy đã không giới thiệu cho Đường Phong vị Vương đạo diễn kia, mà là một đạo diễn họ Trần đã đạt được nhiều thành tích cũng như giải thưởng trong và ngoài nước.
“Kịch bản cũng đã đưa cho Trần đạo diễn rồi, cũng không biết ông ấy có nhận kịch bản này không, bây giờ chỉ có thể ngồi đợi mà thôi.”
Đường Phong nói: “Không thể cứ ở thế bị động được, tôi dự định nếu qua một tuần mà không có tin tức gì từ đạo diễn Trần thì tôi sẽ tự mình đi tìm ông ấy bàn bạc.”
Lục Thiên Thần không nói gì, chỉ là vùng lông mày xung quanh đều đã nhíu lại thành mấy dãy núi rồi, vẻ mặt lo lắng này xem ra đúng là hiếm thấy.
“Anh sao vậy?” Đường Phong thoáng nở nụ cười, đưa tay vuốt vuốt lên lông mày người đàn ông kia, “Đừng có lúc nào cũng cau mày như thế, tôi sẽ đau lòng đó.”
Hai mắt Lục Thiên Thần ánh lên, anh lấy tay Đường Phong áp lên mặt mình: “Tôi nghĩ bản thân mình hình như không giúp được gì cho cậu.”
Trong lòng, thật không thoải mái chút nào hết.
“Có anh chia sẻ với tôi là đủ rồi, tôi nói nè, anh cũng có thể bắt chước tôi, bình thường anh bận bịu tôi cũng đâu giúp gì được cho anh đâu, tôi cũng chẳng cảm thấy phiền muộn gì hết, ha ha.”
Lục Thiên Thần nhịn không được mà mỉm cười.
Không để Đường Phong chờ một tuần, ngay sau khi kịch bản gửi cho đạo diễn Trần ngày thứ tư, thì trợ lý của ông ấy đã gọi đến phòng làm việc của Đường Phong, câu trả lời rất đơn giản.
Đạo diễn Trần hiện nay đang chuẩn bị cho một dự án phim khác, tuy rằng rất thích kịch bản này, nhưng chỉ có thể dời lại sau.
“Tôi vừa kiểm tra qua, bộ phim mới của Trần đạo diễn thực ra còn chưa xác định, tuy rằng đã có kịch bản, nhưng dàn diễn viên vẫn còn đang trong giai đoạn đào tạo, nếu đợi ông ấy hoàn thành xong bộ phim thì chắc cũng kéo dài đến hai năm.” Tiểu Vũ đem tình hình thực tế nói cho Đường Phong biết, “Đường Phong, chúng ta có lựa chọn đạo diễn khác để hợp tác, kịch bản của chúng ta làm sao mà đợi đến hai năm sau được chứ.”
Dù sao kịch bản chính là những gì có liên quan đến Đường Phong, hai năm sau đó không biết sẽ phát sinh chuyện gì, vả lại công việc lu bu ở công ty không biết liệu có thể chờ nổi đạo diễn Trần đến hai năm hay không.
Hơn nữa thời điểm khởi quay bộ phim của đạo diễn Trần còn khoảng gần hơn một năm nữa, một năm này thì cũng quá đủ để họ có thế quay xong kịch bản của Đường Phong, nói đi nói lại, chủ yếu là do bên kia họ không có ý định hợp tác với Đường Phong mà thôi.
“Bây giờ đương nhiên có thể tùy tiện tìm một đạo diễn, chỉ là tôi không muốn tùy tiện quay bừa một bộ phim.”
Đường Phong trầm ngâm chốc lát, muốn Tiểu Vũ điện thoại cho trợ lý của của đạo diễn Trần xin địa chỉ, nghe phong phanh hiện giờ ông ấy đang ở thành phố B đào tạo diễn viên, Đường Phong nghe vậy lập tức đặt vé máy bay, cậu muốn đích thân đi tìm ông ấy.
Có cần vất vả như vậy không? Cậu chỉ là không muốn sự nỗ lực của mọi người trong công ty đến thời điểm quyết định lại phải đổ sông đổ biển.
“Tôi đi với cậu.” Lục Thiên Thần mở hành lý giúp Đường Phong thu xếp đồ đạc, trong vali đầy quần áo, xem tình hình này thì Đường Phong giống như ra quân kháng chiến, đánh giặc cả một năm, nếu không thắng thì sẽ không quay trở về.
“Không phải anh đi Anh quốc công tác sao, chuyện mình không lo giải quyết cho xong, không cần phải suốt ngày theo tôi đâu, làm như thế tôi cảm thấy rất áy náy, hơn nữa, nếu công việc kinh doanh của anh lỗ lã, thì còn ai đầu tư cho tôi nữa đây?” Đường Phong cười cười, gấp thêm mấy bộ quần áo “Anh không cần lo lắng cho tôi, Thụy Thừa và Đông Tây sẽ cùng đi với tôi mà.”
Trương Thụy Thừa đã chính thức làm việc tại công ty của Đường Phong, đi công tác chung là chuyện hiển nhiên, Tiểu Vũ thì phải ở lại thành phố S trông chừng công ty và xử lý kịch bản, cậu chỉ không hiểu, Lý Đông Tây tại sao lại muốn đi chung chứ?
Lục Thiên Thần hơi mím môi, không hỏi Đường Phong vì sao, chỉ nói rằng: “Vậy để Tiểu Ác Ma cùng đi theo cậu, nếu không bảo vệ được cậu thì ít nhất cậu cũng có thêm một người khuân vác hành lý.”
Đường Phong nghe xong thoáng cái thì nở nụ cười: “Tốt xấu gì thì Tiểu Ác Ma cũng sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, sao anh lại để cậu ta làm khuân vác cho tôi chứ?”
“Không cho cậu ta theo cậu, tôi không an tâm.”
“Được rồi, nhưng tôi không đặt vé cho cậu ta.” Đường Phong kiểm tra hành lý một chút, hẳn là tất cả những gì cần thiết đều đã mang theo, từ cái lần gặp Tiểu Ác Ma ở phòng của Lục Thiên Tịch thì đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi cậu ta ra sao.
Đừng nói là cậu đang nghĩ ngợi tới cái tên tiểu tử gian manh kia chứ.
“Cậu cứ đặt khách sạn đi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu ta đi tìm cậu.” Lục Thiên Thần giúp Đường Phong kéo hành lý lại sau đó dựng thẳng lên để sang một bên.
“Nhớ là phải biết tự chăm sóc bản thân, sắp sang đông rồi, trời cũng bắt đầu lạnh, đừng để mình bị cảm.” Nắm lấy tay Đường Phong, Lục Thiên Thần nói lẩm bẩm rồi dặn dò đi dặn dò lại không ngớt.
Bình thường cứ tưởng chỉ Charles thích nói lải nhải, rồi lý luận này nọ với Đường Phong, thật ra Lục Thiên Thần cũng thích cằn nhằn nói dông dài không thua gì Charles hết.
“Biết rồi mà.”Giang hay tay thật rộng, Đường Phong ôm lấy cái tên khi xưa thật đáng ghét đang đứng trước mặt mình, đâu ai biết được đến giờ phút này hai người lại trở thành người yêu của nhau cơ chứ.
Sáng sớm, Đường Phong và Trương Thụy Thừa đã cùng nhau ngồi máy bay tới thành phố B.
…
Vừa đáp máy bay thì hai người liền tới khách sạn, Đường Phong quyết định hôm nay nghỉ ngơi một chút, nghe ngóng thêm chút thông tin để biết đích xác Trần đạo diễn đang ở đâu rồi cậu sẽ trực tiếp đích thân “ra trận”.
Phục vụ khách sạn giúp Đường Phong mở cửa, cậu để hành lý sang một bên, vừa chuẩn bị mở ra để lấy máy tính xách tay thì đột nhiên có bóng người thoáng xuất hiện phía sau cậu, đưa tay bịt miệng cậu lại.
Theo bản năng, Đường Phong nhắm mắt cố sức khua tay ra phía sau, bất quá chưa chờ tới lúc Đường Phong trổ tài nghệ đấm đá của mình thì đằng sau một giọng nói quen thuộc đã vang lên.
“Ôi trời ơi, cái mũi của tôi!” Rống lên một tiếng thảm thiết, Tiểu Ác Ma vừa ôm mũi vừa rên, “Anh muốn chết sao, ở đâu ra cái con người bạo lực vậy chứ!”
Đường Phong quay đầu lại thì thấy được tên tiểu ranh ma kia, nhìn dòng máu từ mũi người nào đó đang chảy ra, Đường Phong nhịn không được mà phải bật cười: “Ha ha ha!”
Đường đường là đại sát thủ, lại bị người khác cụng đầu đến chảy cả máu mũi.
“Anh còn dám cười, a trời ạ, cái mũi của tôi!” Tiểu Ác Ma ngửa đầu bưng mũi, vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm, vừa chạy vừa mắng, “Đầu của anh bằng sắt hả, cứng muốn chết luôn!”
Kỳ thực mới vừa đụng đầu như thế, ót của cậu cũng rất đau mà.
Bất quá so với cái mũi chỉ toàn sương sụn của Tiểu Ác Ma thì ót của cậu cũng còn cứng hơn.
Ba người ba phòng, nhưng đều thông với nhau, vừa nãy nghe tiếng gào khóc thảm thiết trong phòng Đường Phong vang lên thì lập tức Lý Đông Tây và Trương Thụy Thừa liền chạy qua, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra, sau khi Đường Phong giải thích rằng có một tên bạn già cố ý đến hù dọa cậu.
Mà cái tên bạn già này, nhàn nhã từ trong phòng tắm đi ra với hai cái bông tăm nhét vào hai lỗ mũi.
“Đường Phong, anh nên đi luyện thiết đầu công đi, đầu gì mà cứng như thép vậy.” Thản nhiên bước tới, Tiểu Ác Ma cũng chú ý đến hai người đang ở bên cạnh Đường Phong.
Con mắt hiếu kỳ dán lên người kia, người nọ lớn lên coi cũng được được, nhưng tầm thường không có gì đặc sắc, Tiểu Ác Ma tùy tiện liếc một cái rồi nhìn sang người bên cạnh.
Cái tên đang cười mỉm nhìn mặt ngu ngơ đeo mắt kính đứng cạnh Đường Phong nhìn đi nhìn lại thế nào trông cũng thật quen mắt.
Bốn con mắt lia qua một cách cực nhanh, một ký ức xoẹt qua : tôi không vạch trần cậu
Tôi không truy sát cậu
Tiểu Ác Ma nhìn Lý Đông Tây cười khà khà, trong lòng nghĩ, cái tên Albert kia đúng là biến thái, dám phái người theo dõi Đường Phong nữa chứ.
Tuy rằng không thích người khác cướp mất người yêu của ông chủ, nhưng ít ra cái tên Albert này đã phái một tên trình độ cũng không tệ, đủ khả năng để bảo vệ cho Đường Phong.
Sờ sờ cái mũi đang bị chảy máu của mình, Tiểu Ác Ma cũng không biết là Đường Phong có bao nhiêu người bảo vệ nữa.
“Giới thiệu một chút, đây là Trương Thụy Thừa, hiện là đồng nghiệp trong trong công ty.”
Đường Phong nhiệt tình giới thiệu.
“Đây là Lý Đông Tây, nhà báo lừng danh trong tương lai, bây giờ cậu ấy theo tôi sang đây để phỏng vấn.”
Theo như đề nghị của Lý Đông Tây, cậu ta nói là sẽ ghi chép lại toàn bộ quá trình quay phim của Đường Phong từ lúc khởi đầu, Đường Phong không chút suy nghĩ thì liền đồng ý.
“Đây là Tiểu Ác Ma.” Đường Phong cười đến híp hai mắt, “Vệ sĩ riêng đồng thời kiêm luôn…bảo mẫu.”
Kiêm nhiệm việc giặt giũ quần áo lau bàn cũng như chùi rửa các thứ khác.
Lý Đông Tây miệng cười rộng đến mang tai, Trương Thụy Thừa hiếu kỳ nhìn Tiểu Ác Ma, người sau khóe miệng nhếch một cái, hừ hừ không thèm trả lời.