Thời gian kia Đường Phong muốn khôi hài có khôi hài, muốn tình thú có tình thú, ngày thường lại là một nam nhân ôn nhuận khả ái thân thiện hiểu lòng người, buổi tối lại là một yêu tinh khiến người ta yêu đến không có giới hạn, úc, ngẫm lại thật khiến người hạnh phúc.
Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra đây?
“Đường, cậu ở trước mặt tôi lại cứ liếc mắt đưa tình với bạn thân của tôi, tôi cảm thấy rất tức giận!” Cố sức cắm phập chiếc nĩa trong tay vào trong thịt bò, Charles tàn bạo nói.
Đường Phong liếc mắt nhìn Charles, sau đó… cũng chỉ như vậy.
Người nam nhân này thậm chí không hề có dự định tìm một cái đề tài buồn chán nào đó để nói với Charles thì đã quay đầu tiếp tục hàn huyên với Lục Thiên Thần: “Tôi là một nam nhân, những phân cảnh lỏa thân không cần tìm thế thân, huống chi trong hợp đồng cũng nói không có quay chính diện, nhiều lắm cũng chỉ là mặt sau.”
Ngươi trông cậy một người đàn ông bốn mươi tuổi từ nhỏ đã sống ở phương tây sẽ vì lộ PP mà xấu hổ mất tự nhiên sao? Đường Phong dù là lúc mười bảy tuổi cũng đã không có cảm giác này.
“Cái gì? Cậu phải quay cảnh lỏa thể?” Lực chú ý của Charles nhanh chóng bị hấp dẫn bởi nội dung nói chuyện giữa Đường Phong và Lục Thiên Thần, hắn buông dao nĩa xuống, giống như một lão đại mà dựa lưng vào ghế, kiên định phun ra một câu nói, “Tôi không đồng ý! Chỉ có tôi được nhìn xem thân thể của cậu!”
Đường Phong dường như không có việc gì cầm lên ly rượu uống một ngụm khiến bờ môi nhiễm một tầng sắc đỏ của rượu, lại oán giận liếc mắt nhìn khuôn mặt than của Lục Thiên Thần: “Tôi không biết vì sao anh lại gọi Charles qua đây.”
“Bởi vì chuyện chúng ta thương thảo phải có Charles thêm vào.” Ngón tay gõ lên mặt bàn, Lục Thiên Thần nhìn lão bằng hữu ngồi đối diện, “Chuyện phiền toái của Albert đều là do cậu gây ra.”
“Hắc, đừng nói như vậy, tôi chỉ muốn tên biến thái không có phẩm vị như Albert biết, phẩm vị của Charles tôi đây cao bao nhiêu, người tôi coi trọng có bao nhiêu tốt đẹp, con mèo nhỏ bên cạnh hắn căn bản không thể so với.” Vuốt đầu, đường nhìn của Charles rơi lên trên người Đường Phong ffang bình tĩnh ăn uống mà than thở: “Mà trên thực tế tôi cũng làm cho Albert biết điểm này, thế nhưng tôi thật không ngờ hắn lại vô sỉ dám cùng tôi cướp người như vậy.”
“Mấy người giống như những đứa con nít tranh giành đồ chơi.” Cắt một khối thịt bò nhét vào miệng chậm rãi nhai, Đường Phong cười bất đắc dĩ.
Lục Thiên Thần thiêu thiêu mi: “Trong linh hồn một người đàn ông đều có một đứa trẻ.”
“Vậy đứa trẻ trong lòng anh có cá tính gì?” Đường Phong tò mò hỏi.
Charles bị bỏ quên một bên lập tức chen vào nói: “Còn có thể là cái gì, cậu nhìn cái bộ dáng băng sơn của hắn là biết hắn ta là muộn tao rồi, Đường Thân ái, nhớ kỹ đừng đến gần Lục Thiên Thần quá, hắn thoạt nhìn thì lãnh đạm, nhưng trên thực tế lại là một đầu sư tử sẽ ăn thịt người.”
“Cám ơn sự nhắc nhở của anh, nhưng hiên tại tựa hồ bởi vì quan hệ tới Albert, cho nên tôi cùng hai người sắm vai không phải là có quan hệ bằng hữu.” Lại tùy ý để Charles cùng Lục Thiên Thần xả xuống dưới, thì lời này đến sáng mai mới có thể xả trở về, Đường Phong quyết định tự mình ra tay, dù sao chuyện này liên quan đến an toàn của cậu.
“Cùng Lục Thiên Thần là sắm vai, cùng tôi là thật.” Charles vừa cười vừa nói vẻ đương nhiên.
“Vậy cậu hỏi ý kiến Đường Phong trước đã.” Lục Thiên Thần nhàn nhạt lên tiếng.
Đường Phong nhún vai: “Tôi không phải người thích bị theo đuổi, nhất là dưới tình huống như vậy, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt.”
“Tôi sẽ cho cậu thời gian lẫn không gian để làm việc, mà ở những lúc khác tôi tuyệt đối là một tình nhân hoàn mỹ nhất.” Charles tự tin không gì sánh được mà giương cằm lên.
“Vẫn là câu nói kia, nhớ kỹ xếp hàng, nỗ lực lên.” Híp mắt cười, Đường Phong bắt đầu biểu thị hoài nghi đối với việc có thể trò chuyện ra kết quả gì ở bữa cơm này.