“Sao vậy?’ Đường Phong hỏi.
“Đầu hùng của anh đâu?” Tiểu Ác Ma bĩu môi, mỗi lần hắn đến tìm Đường Phong thì Charles đều đứng bên cạnh nhìn, giống như hắn sẽ cướp Đường Phong đi vậy.
Hắn đứng trước cửa thăm dò nhìn nhìn vào bên trong, cũng không nhìn thấy Charles.
“Anh ấy đang ở trong phòng tắm, cậu tìm anh ấy?” Đường Phong nói đùa.
“Sách, tôi tìm hắn ta làm cái gì.” Một bộ khinh thường, Tiểu Ác Ma chỉ chỉ áo ngủ trên người của Đường Phong, “Đi đi đi, mặc quần áo vào.”
“Có chuyện gì sao?” Từ yến hội trở về cậu tắm rửa xong mới thay áo ngủ vào, sao lại cần thay quần áo nữa.
“Tên Trần Minh Húc bạn của anh uống rượu, tên họ Trương kia đang bận rộn chăm sóc học muội đáng thương của hắn, hiện tại Trần Minh Húc không có ai chăm sóc, anh đi qua xem chút đi.” Tiểu Mác Ma nhảy dựng sang bên cạnh, vội vàng bổ sung, “Tôi không biết chăm sóc người khác, anh biết phòng của Trần Minh Húc ở chỗ nào, tự mình đi qua đi, tôi trở về ngủ.”
Nói xong liền chạy nhanh như chớp, giống như sợ bị Đường Phong kéo lại hỗ trợ vậy.
“Chạy nhanh như quỷ vậy.” Lắc lắc đầu, sợ Trần Minh Húc xảy ra chuyện, Đường Phong cũng không kịp thay quần áo, tùy tiện viết một tờ giấy dán ở đầu giường, mặc luôn áo ngủ chạy tới phòng Trần Minh Húc.
Lúc trước vì phòng ngừa Đường Phong cùng thế giới hai người bị quấy rầy, Charles cố ý đem phòng của Trần Minh Húc cùng Tiểu Ác Ma an bài ở lầu phía trên, mà không phải bên cạnh bọn họ.
Theo thang lên đến trên lầu, Đường Phong trực tiếp đi đến phòng của Trần Minh Húc – số 035, đúng vậy, chính là nơi này.
Cửa không khóa, cậu không nghĩ nhiều liền đi vào, ngay khi cậu vừa vào trong, Tiểu Ác Ma liền từ bên cạnh nhảy ra, nhìn xem bốn bề vắng lặng liền đem biển hiệu số 035 lấy xuống, đem số trong tay mình đổi lại.
Phòng mà Đường Phong đi vào trên thực tế phải là số 037.
Cười hắc hắc, âm mưu đạt được, Tiểu Ác Ma quay đầu đóng cửa phòng lại.
“Anh ở đó cười gì vậy, uy, tôi nói anh ở phòng tôi làm gì vậy?” Trần Minh Húc kỳ quái nhìn đối phương, vô duyên vô cớ đột nhiên chạy đến phòng hắn, lại thần thần bí bí đi ra ngoài lại trở về, hoàn toàn không biết là đang muốn làm gì.
Đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đường Phog này, có một đoạn thời gian rất dài Trần Minh Húc cho rằng đối phương là osin do Đường Phong thuê về, tuy rằng có rất ít osin lớn lên dễ nhìn như vậy.
“Làm gì làm gì, nơi này của anh là phòng tổng thống nha, tôi không thể ở sao?” Tiểu Ác Ma mặt dày mày dạn hướng trên giường Trần Minh Húc lăn lên, sau đó ôm gối cười ha hả nói với nam nhân, “Tôi cố tình không đi đó.”
“Kệ anh.” Trần Minh Húc liếc mắt Tiểu Ác Ma, trấn định tự nhiên đi phòng tắm tắm rửa.
Này giống như một quyền đánh vào bao cát không có chút sức lực, Tiểu Ác Ma lạc lõng hừ hừ, thật sự là một người không tốt chơi đùa.
Nằm dựa vào trên giường, Tiểu Ác Ma nhìn vào phòng tắm có từng đợt tiếng nước truyền ra, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, tiếng nước giống như bài hát ru con làm hắn cũng chậm chậm nhắm mắt lại.
Ở cách vách Đường Phong đi vào phòng cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, ở khách sạn các phòng ngang cấp cơ bản đều có bố trí căn bản giống nhau, liếc mắt nhìn qua một cái căn bản tìm không thấy có chỗ nào khác biệt.
“Minh Húc?” Chỉ là khi Đường Phong đi vào phòng ngủ thì cũng không nhìn thấy bóng người, hơn nữa phòng còn thực sạch sẽ, không có túi lớn túi nhỏ cùng hành lý ở trên sô pha như lần trước cậu nhìn thấy khi đến gặp Trần Minh Húc.
‘Kỳ quái, người đâu?” Dạo một vòng xung quanh phòng ngủ, Đường Phong nghe được từ phòng tắm truyền đến từng đợt tiếng nước, chẳng lẽ chạy vào phòng tắm? Một người uống say rất có khả năng đang ôm bồn cầu ói lên ói xuống.
Nam nhân chạy nhanh qua kéo cửa phòng tắm ra, người bên trong cũng đang muốn đi ra, hai người thiếu chút nữa đánh vào nhau, nhưng là người đi ra không phải Trần Minh Húc đang say khướt, mà là Lục Thiên Thần mới vừa giả trừ lễ đính hôn.
“Sao anh lại ở đây, Trần Minh Húc đâu?” Đường Phong bị hoảng sợ, cậu thăm dò nhìn thoáng qua phòng tắm, trống rỗng cái gì cũng không có, nơi nào có thân ảnh Trần Minh Húc.
“Trần Minh Húc?” Lục Thiên Thần tựa hồ là đang hồi tưởng nam nhân này là ai, nháy mắt, hắn nghĩ tới, là người chủ trì có quan hệ rất tốt với Đường Phong kia.
“Tôi không ở chỗ này, còn ai vào ở đây nữa?” Lục Thiên Thần bình tĩnh nhìn nam nhân.
Đường Phong lập tức hiểu được, Tiểu Ác Ma vốn là người của Lục Thiên Thần, vật nhỏ đáng giận kia, cả ngày ăn của cậu uống của cậu, bây giờ còn lừa gạt cậu, sau khi trở về nhất định phải bắt Tiểu Ác Ma lau chùi tám mười lần mới cam tâm.
“Ngại quá, tôi đi nhầm phòng.” Nói xong, Đường Phong muốn xoay người rời đi.
Nếu đi ra, sẽ không còn quá nhiều liên hệ cùng liên quan.
“Không cần nói ngại với tôi, Đường Phong.” Nắm lấy cánh tay nam nhân, Lục Thiên Thần tựa hồ không muốn buông ra,máy hơi nhíu lại.
“Vậy được rồi, tôi phải đi, bạn của tôi uống rượu, tôi đi nhầm phòng.” Đường Phong không muốn tiếp tục dây dưa cùng đối phương.
“Không có một chút lưu luyến sao?” Lục Thiên Thần tiến lên hai bước ngăn cản đối phương.
“Lục Thiên Thần, chẳng lẽ anh đã quên những gì mình nói vào một tháng trước? Nếu đã buông xuống, thì hãy triệt để một chút.” Đường Phong hỏi lại, nói cái gì lưu luyến hay không lưu luyến, có chút quá phận nhàm chán.
Ngay lúc Lục Thiên Thần hơi hơi mở miệng muốn nói gì đó, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Núp kĩ, đừng nói chuyện.” Một phen đem Đường Phong đẩy vào phòng tắm, Lục Thiên Thần khóa cửa lại, Đường Phong bị nhốt vào bên trong.
“Uy…” Thiếu chút nữa tay đã gõ lên cửa phòng tắm, nhưng nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc khi Lục Thiên Thần nói chuyện khi nãy, Đường Phong chỉ có thể thở dài tiếp tục ở trong phòng tắm chờ đợi.
Ngồi lên bồn cầu, Đường Phong có chút tò mò là ai đến đây mà lại có thể làm cho Lục Thiên Thần khẩn trương đến vậy, chẳng lẽ là…cha của Lục Thiên Thần?
Thật đáng chết! Tiểu Ác Ma đáng giận quả thực hại chết cậu.
Tránh ở trong phòng tắm, Đường Phong nhanh chóng nghe được thanh âm đóng cửa, ngay sau đó là một thanh âm trầm thấp thuần hậu của nam nhân.
“Biểu hiện hôm nay của con không sai.” Câu nói mở màn đầu tiên khiến Đường Phong ngây ngẩn cả người, cậu còn tưởng rằng cha của Lục Thiên Thần đến đây là để chỉ trích Lục Thiên Thần, như thế nào ngược lại khen ngợi lên, những người này quả nhiên thực cổ quái.
Sau đó Đường Phong nghe được thanh âm của Lục Thiên Thần, ôn hòa, cũng không bởi vì đối phương là cha mình mà thân thiết thêm chút nào.
“Biểu hiện của tôi như thế nào không cần ông tới bình luận, ngược lại, tôi cảm thấy biểu hiện của ông thật sự là không xong.” Lục Thiên Thần cư nhiên dám nói chuyện như vậy với cha mình.
“Nga, nói nghe một chút?” Tựa hồ là cười lạnh một tiếng, nam nhân trung niên hỏi.
“Ông cố ý để cho Đường Phong biết tôi cùng nữ nhân kia đính hôn là có ý gì, đừng có ngây thơ giống như con nít vậy.” Lục Thiên Thần chỉ trích đối phương, “Cho người cố ý tiếp cận Đường Phong, biết hành trình của Đường Phong, sau đó vội vàng tùy tiện tìm tới cho tôi một nữ nhân để đính hôn, đem địa điểm định tại khách sạn mà bọn người Đường Phong ở, vì cái gì?”
“Liền vì thỏa mãn ác thú vị nho nhỏ của ông?” Lục Thiên Thần cũng cười lạnh.
Hai cha con nhà này không thể nói chuyện bình thường một chút sao? Sau khi nghe lén Đường Phong chiếm được đáp án cậu muốn biết, quả nhiên là cha của Lục Thiên Thần a, chỉ là không nghĩ tới ngay cả vị hôn thê của Lục Thiên Thần cũng là tùy tiện tìm.
“Ta chỉ là muốn nhìn một chút, Đại Minh tinh trên màn hình có mị lực bắn ra bốn phía cũng sẽ có mị lực như vậy ở bên ngoài hay không, hay cũng là một bao cỏ như những ngôi sao khác.” Nam nhân trung niên cười nói, “Nam nhân có thể làm cho cả Albert cùng Charles đều coi trọng, ta rất muốn biết mị lực của cậu ta là ở chỗ nào, liền ngay cả con cũng động tâm.”
“Cậu ấy rất tham lam, tôi không cho được điều cậu ấy muốn.”
“Tham lam là một chuyện tốt, so với việc chỉ biết trả giá không biết đòi lấy tốt hơn nhiều lắm,” nam nhân trung niên tiếp tục nói, “Thiên Thần, con là đứa trẻ do một tay ta bồi dưỡng, đừng làm cho ta thất vọng, ngoạn nam nhân có thể, nhưng là phải nhớ kỹ, cảm tình chỉ là của riêng con, không thể cho bất luận kẻ nào.”
Tạm dừng một chút, đối phương tiếp tục nói: “Sát thủ không thể có tình cảm, cảm tình…chỉ có thể trở thành vũ khí của chúng ta.”
“Những luận điệu cũ rích này ông đã nói với tôi vô số lần, bây giờ có thể đi được rồi.” Lục Thiên Thần không khách khí bắt đầu đuổi người.
“Ta biết hiện tại con đã càng ngày càng lợi hại, nhưng đừng quên, người chưởng quản Lục gia hiện tại là ai, người quyết định chân chính của tổ chức là ai.” Trước khi rời đi cha của Lục Thiên Thần còn không quên lưu lại một câu cảnh cáo, “Cho dù là người Albert cùng Charles coi trọng, ta cũng không để ý đem Đường Phong viết lên quyển mục tiêu, không cần đến sáng mai, nam nhân này sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới.”
Lục Thiên Thần không sao cả nói: “Tùy ông.”
“Mạng của cậu ta còn không đáng giá cho ta ra tay.”
Vài tiếng bước chân vang lên, cuối cùng là thanh âm cửa phòng đóng lại.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai cha con nhà này, Đường Phong ngồi trên bồn cầu có chút sững sờ, thẳng đến khi Lục Thiên Thần mở ra cửa phòng tắm cậu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Từ trước đến nay anh đều không nói cho tôi biết, anh cũng là một sát thủ.” Đường Phong biết thân thủ của Lục Thiên Thần rất nhanh nhẹn, nhưng cậu chưa từng đem Lục Thiên Thần liên hệ với sát thủ.
“Hai tay tôi nhiễm máu của rất nhiều người.” Nửa ngồi xổm xuống, Lục Thiên Thần mở ra hai tay đặt trước mặt của Đường Phong, “Thế cho nên rất nhiều thời điểm tôi không dám đi chạm cậu, sợ làm bẩn cậu.”