Từng chi tiết nhỏ nhặt trong phim thật khéo sao rất giống Đường Phong ngoài đời, hai năm trước cũng là chưa nổi tiếng, chuyện tình cảm không được như ý muốn, sự nghiệp thì lênh đênh như thuyền trôi sông, trong một lần leo lên núi giải sầu thì bất cẩn bị trượt chân xuống vách núi.
Kiếp trước, rồi kiếp này, một mình Đường nằm trong phòng bệnh, từng dòng ký ức ùa về như những thước phim, dâng trào một cách mãnh liệt.
Quyền lực bị tước đi, kỷ niệm bị chôn vùi, khi anh ta tỉnh dậy thì trở lại làm một diễn viên hạng xoàng không chút tiếng tăm.
Đường Phong không có thế lực, cũng không có những ký ức bị vùi lấp, thế nhưng tình tiết trong phim sao mà giống cậu thế, đôi khi Đường Phong hoài nghi vì sao trên thế giới này lại có sự trùng hợp kỳ lạ đến như vậy.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Đường trong phim và Đường Phong ngoài đời, cuộc sống của cả hai đều đã có những thay đổi to lớn.
“Bảo bối, sao tôi thấy bộ phim này làm ra cứ như là đo ni đóng giày cho cậu vậy đấy”. Charles vừa mới tắm rửa xong, cả người khoan khoái nhẹ nhàng, đứng trước mặt Đường Phong khoe cơ thể mát mẻ của mình.
Thì đúng là mát mẻ thật, trên người ngoài chiếc quần lót con con màu đen ra thì con gấu này chả bận gì khác.
Hai tay chống nạnh đứng trước mặt cậu, giống như là cố ý phô ra thân hình mê người kia, Charles tiếp tục nói “Có lẽ cậu cũng chính là thần tiên chuyển kiếp đó nha, ái chà, trời đất, tôi không nên có suy nghĩ như vậy, càng nghĩ chỉ làm tôi càng hưng phấn thêm thôi”.
“Hưng phấn là vì anh khinh thường thần linh sao?” Liếc mắt nhìn Charles, Đường Phong chỉ chỉ tủ quần áo, “Tự tìm quần áo mà mặc đi.” Sau đó liền đứng dậy bước vào phòng tắm.
Sau khi rời khỏi quán cà phê thì Charles cứ lèm bèm đeo riết lấy cậu không buông, Đường Phong cũng mặc kệ, nếu Charles và Albert đã sớm thỏa thuận với nhau, không chừng lúc trở về sẽ có thể gặp Albert, rồi không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa, cũng không muốn phải lo lắng thêm.
Rốt cuộc Đường Phong cùng Charles lái xe về khách sạn, thường ngày đều có thể thấy Albert trong đấy, nhưng hôm nay chả hiểu vì sao mà hôm nay không thấy bóng dáng anh ta đâu, Đường Phong lúc đầu còn hơi khó hiểu, nhưng sau đó nghĩ có khi nào Albert cũng đã gặp qua Charles rồi hay không.
Ngâm mình trong phòng tắm suốt một giờ, Đường Phong mới chậm rãi mặc quần áo ngủ vào.
Cậu bây giờ cũng không quan tâm việc phải bận áo ngủ cả đêm, tuy rằng ngủ khỏa thân thì lúc nào cũng thoải mái hơn nhiều, cũng tốt hơn việc buổi sáng phát hiện mình trần truồng cọ cọ vào người Albert, chuyện đó thật là đáng xấu hổ với cậu.
Lau khô tóc, Đường Phong cầm một miếng pizza, từ phòng dưới đi lên phòng trên, kỳ quái chính là không biết Charles đã biến đi đâu mất tiêu.
Chẳng lẽ bỏ đi rồi sao?
So với tính cách của Charles thì không thể nào, trừ phi anh ta muốn cắt đứt quan hệ, đoạn tình đoạn nghĩa với cậu thì mới biến mất như vậy.
Một tay cầm pizza, một tay cầm ly nước trái cây, Đường Phong nhẹ nhàng dùng chân đẩy cửa phòng ngủ, hình ảnh trước mắt khiến cậu chút nữa làm rớt cái ly xuống đất.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Đường phong đứng ngẩn ra đó, há miệng tròn mắt nhìn Charles
Charles chết tiệt ngang nhiên bò lên giường mình, còn nằm ườn trên đó, còn nữa, lại trần như nhộng, không đúng, không phải trần như nhộng, mà “tiểu Charles” ngoe nguẩy kia đang được buộc bằng một cái nơ hình con bướm màu hồng phấn, thoạt nhìn thật sự là ……Không thể diễn tả bằng lời!
Nằm giang tay giang chân, cứ như là đang chờ được ban cái chết, con gấu to xác dõng dạc nói: “Bảo bối, để bù đắp cho những sai lầm tôi đã gây ra, đến đây đi, tôi tình nguyện hiến dâng lần đầu tiên của tôi cho cậu.”
“Anh dám khẳng định là lần đầu tiên sao.” Đường phong liếc mắt nhìn cái nơ hình con bướm đang được đính trên “tiểu Charles” kia, nhìn thế nào cũng thật là khó coi, cậu liền để ly lên bàn, thiệt là mất hết tâm tình để ăn uống mà, rồi xoay người lấy khăn lau lau tay.
“Tiểu hoa cúc đáng yêu tươi mơn mởn này tuyệt đối chưa từng bị ai khai phá đó nha.” Charles xoay người một cái liền vểnh cái mông lên, còn không quên quay đầu lại nói với Đường Phong đang ngẩn tò te ở đó “Đến đây nào, bảo bối, tôi đã sẵn sàng hiến thân cho cậu!”
“Vậy anh nằm sấp xuống là được rồi.” Sợ hãi cũng dư thừa, khóe miệng Đường Phong nhếch nhếch mang ý cười.
“Đến đây nào!” Tinh thần Charles hăng hái hẳn lên.
“Anh đã nhiệt tình như vậy, tôi không động lòng thì có lỗi với anh quá”. Đường Phong xoa xoa cổ tay, bước qua vỗ nhẹ lên cái mông vểnh vểnh kia của Charless “Độ co dãn không tệ chút nào nha.”
“Tấm thân ngọc ngà này chỉ để cho mình cậu hưởng thụ mà thôi.” Charles đưa ánh mắt mê người lại nhìn về phía Đường Phong.
Khóe mắt giật giật, Đường Phong kéo chăn trùm qua đầu Charles, trong chăn truyền đến giọng Charles: “Ái chà, bảo bối à, thì ra cậu thích làm tư thế này sao, thật là biết hưởng thụ à nha”.
“Hưởng thụ thì phải hưởng từ phía sau chứ.”
Ví dụ như, vậy nè.
Giơ tay lên, Đường Phong dùng hết sức tét vào mông Charles, một giọng hét lập tức vang lên trong phòng ngủ.
“Ai da, thật là kích thích mà!” Con gấu to xác hét lớn một tiếng, còn cố ý lắc lắc mông.
Đường Phong tức nghẹn điên cuồng tét thêm vài cái vào mông Charles, nhìn thấy cái mông con gấu kia bị đánh cho đỏ lên, Đường Phong mới chậm rãi dừng tay, kéo chăn trùm qua cái mông đỏ ửng kia của Charles. .
“Bảo bối, không tiếp tục nữa sao?” Con gấu to xác đang chịu đựng đau nhức trong chăn nhoi đầu lên, thế nhưng không nhìn thấy được Đường Phong, liền đưa tay lên xoa xoa mông mình.
“Nằm sấp xuống không được nhúc nhích.” Đường Phong dùng ngữ khí ra lệnh.
“Bảo bối, cậu nhiệt tình thật đó, tôi rất là thích, tôi chờ cậu mà.” Lại chui đầu vào chăn, nhưng tay vẫn cứ khua tới khua lui.
Đường Phong ra tay không nhẹ, Charles cho dù là mình đồng da sắt thì chắc là cũng bị tẩn cho sưng hết mông, cái tên chết tiệt này còn nói mình nhiệt tình niềm nở gì nữa chứ.
Cười khổ sở lắc lắc đầu, Đường Phong đi qua bên cạnh tìm tuýp thuốc mỡ trong ngăn tủ, rồi ngồi xuống giường, xốc chăn lên, nhìn cái người mông đỏ như khỉ ở bên trong.
Vẫn là phải thoa thuốc, nếu không thì chắc phải sưng vù lên mất.
Tháo nắp tuýp thuốc mỡ, Đường Phong quyệt một miếng thuốc ở đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng thoa lên mông Charles, người kia hơi run lên, chắc là cảm giác mát lạnh gây kích thích không ít.
“Đau không?” Đường phong cười cười hỏi.
“Không đau, cậu đánh nữa đi, thật thoải mái.” Giọng Charles như nức nở trong chăn, nói the thé: “Bảo bối cậu thât là biết quan tâm người khác, còn biết thoa thuốc cho tôi, bất quá sau này tôi sẽ giúp cậu thoa lại, miễn là. . . . . . Ai da!”
Đường Phong đánh nhẹ lên mông Charles thêm cái nữa “Đau không?”
“Không. . . . . . Không đau! Ha ha ha!”
Có gì vui mà cười miễn cưỡng vậy chứ. Đường Phong giúp Charles thoa xong thuốc, rồi đưa tay chụp lấy con bướm màu hồng kia quăng sang một bên “Anh mặc quần áo cho đàng hoàng vào, tôi không có hứng thú với mấy tên to con thô kệch đâu.”
“Bảo bối. . . . . .” Con gấu to xác chui từ trong chăn ra, ánh mắt đáng thương mang theo vẻ tủi thân nhìn Đường Phong.
Suy nghĩ một chút, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt Charles, con gấu kia luôn luôn cái bộ dạng kiêu ngạo thích sờ mó người khác, bây giờ lại phô ra cái điệu bộ tội nghiệp này, Đường Phong đưa tay xoa xoa đầu Charles, khiến mái tóc Charles như bị biến thành tổ chim, lộn xộn hết chỗ nói.
“Tôi biết anh muốn tôi tha thứ cho anh, được rồi, ngồi dậy đi, anh mà còn nằm sấp như vậy thêm lần nữa thì tôi sẽ quăng anh ra bên ngoài đó”.
. . . . . .
. . . . . .
Mười phút sau, cái mông đã hết đau, Charles liền mặc quần áo ngủ vào rồi trên giường
.
“Bảo bối, cậu đánh thật có sức đấy nha” Charles liếc mắt giương khóe miệng hàm chứa ý cười, lấy cái vẻ mặt đầy chế nhạo nhìn người đàn ông Châu Âu đang đứng ở kia “Tên biến thái kia, có phải ngươi dạy hư Đường bảo bối nhà tôi phải không.”
Không biết Albert khi nào thì trở về, chỉ là mỉm cười uống cà phê, không thèm để ý đến câu hỏi của Charles.
“Hai người từ từ mà nói chuyện.” Chỉ nói một câu, Albert đứng lên rời khỏi.
Không hỏi Đường Phong vừa cùng Charles làm gì, cũng không hỏi Charles tới làm chi, cũng không quan tâm sau khi anh ta đi rồi thì sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Chả biết tại sao mà lại hành động như vậy, thật đúng là phù hợp với tính cách đặc biệt của Albert.
“Anh tới đây làm gì, chỉ đơn giản là muốn tôi tha thứ cho anh thôi hả?”. Đường Phong hoài nghi hỏi, “Tôi không nghĩ vậy, tốt nhất là anh nên nói thật với tôi ngay từ đầu đi”.
Charles vuốt vuốt bàn tay, lần đầu tiên mới thấy Đường Phong càng ngày càng đáng yêu a, lại dễ chịu nữa, yêu chết đi, còn thêm phong độ nữa.
“Cái tên chết tiệt kia không thể nào cứ ở bên cạnh cậu mãi, rốt cuộc thì hắn cũng bị đá đít thôi”. Charles chỉ chỉ Albert vừa mới rời khỏi.
“Chuyện của Lục Thiên Tịch đã giải quyết xong rồi sao?” Đường phong hỏi.
“Không nhanh như vậy đâu, nhưng Lục Thiên Tịch bây giờ bị con trai lão đoạt mất quyền lực, hai cha con nhà ấy cứ đấu cho vui vào, sẽ không quan tâm đến những con người nhỏ bé như chúng ta đây đâu.” Charles giải thích, “Đóng kịch phải đóng cho trót chứ, qua hai ngày nữa thì sẽ có một buổi party, Albert chắc là sẽ đi tìm niềm vui mới mà thôi, trước đây hắn ta chính là hạng người như vậy”
“Hạng người là như vậy?”
“Cưng chiều một người tới thời điểm nào đó, rồi đột nhiên không thích nữa, thế là hắn bỏ xó, vứt bỏ người ta như vứt rác.”
“Cho nên tôi chính là cái loại rác rưởi kia.” Đường Phong đã hiểu được.