“Này, chào cháu, chú là Đường Phong, tại sao cháu lại ở đây một mình?”
Cô bé với khuôn mắt đầy vết nước mắt ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai, con ngươi củ cô bé nhìn từ xa là màu đen đến gần mới biết là màu rám nắng, đứa bé có đôi mắt to đặc biệt đang ngập tràn nước hướng Đường Phong mở trừng hai mắt, nước mắt liền thi nhau ào ào chảy xuống “Ba ba không thấy, Annie đánh mất ba ba rồi.” Thanh âm tức giận mềm mại luôn luôn chọc người trìu mến.
Công viên cũng không phải rất lớn, ba ba của cô bé dễ thương gọi Annie này hẳn là đang đi tìm bé, Đường Phong nghĩ cậu có lẽ có thể giúp cô bé tìm được ba ba.
Đường Phong không ngừng dỗ dành dụ dỗ, cô bé rất nhanh liền nín khóc mỉm cười, chàng trai tuy rằng cảm thấy rất vui vẻ nhưng đối phương khinh địch như vậy lại khiến cậu có chút lo lắng, vạn nhất gặp phải người lớn không có ý tốt, đứa bé này chẳng phả là rất dễ bị bắt đi? Quên đi, vấn đề giáo dục này vẫn là lưu cho ba ba của Annie đi.
Nếu như ba ba của cô bé phát hiện không thấy con gái hẳn là sẽ tìm được rất nhanh, so với việc xung quanh chạy loạn không bằng ở tại chỗ mà chờ, Đường Phong cùng cô bé ngồi trên ghế gỗ của công viên mà đợi ba ba của bé.
Annie lớn lên vô cùng dễ thương, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng lại hé ra một khuôn mặt tinh xảo như búp bê Barbie, phần lớn trẻ con của người ngoại quốc đều không xấu, bất quá có thể dễ thương như Annie thì cũng không nhiều lắm, cha mẹ của cô bé hẳn đều là những người có ngoại hình xuất sắc. Từ quần áo trên người của cô bé có thể nhìn ra, gia cảnh của cô bé hẳn là cũng rất tốt.
“Annie còn nhớ rõ nơi nào rời đi ba ba không?”
“Lúc còn nhiều người Annie không tìm được ba ba, chú có thể giúp Annie tìm ba ba?” Tiểu Annie ngồi bên cạnh Đường Phong, đáng thương ôm tay chàng trai, giống như làm vậy có thể giúp bé cảm thấy an toàn.
“Đương nhiên là có thể.” Đường Phong vừa cười vừa nói.
Có lẽ là nhớ tới chính mình, nhìn tiểu Annie bên người, Đường Phong rất khó không yêu thương đứa bé này, bởi vì lúc nhỏ thiếu khuyết tình thương, đứa trẻ lớn lên thoạt nhìn rất lạnh nhạt nhưng lại rất yếu đuối sẽ nhịn không được đi yêu thương đối phương. Vì giúp tiểu Annie bình tĩnh Đường Phong thử nói chuyện phiếm với bé. “Annie có thích chơi trò chơi gì không?” Đường Phong đề nghị.
Bé con lập tức giơ tay lên: “Con thích cùng ba ba chơi trò chơi nói thật, chú Đường cùng Annie chơi đi, Annie bắt đầu trước!”
“Tốt!”
“Chú có người thích rồi phải không? Thích như ba ba cùng mụ mụ vậy.” Chớp đôi mắt to, Annie đặt câu hỏi đầu tiên, dáng vẻ thiên chân vô tà khiến đối phương không hề hoài nghi dụng ý của vấn đề.
“A…Hiện nay còn chưa có.” Đường Phong suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
Có hảo cảm với một số người cũng không phải không có, thế nhưng muốn nghiêm túc nói chuyện tình cảm thì vẫn chưa có chủ ý, Đường Phong cũng sẽ không đối với người bạn nhỏ nói xạo cho nên cậu nói thật. “Đến phiên chú, Annie năm nay mấy tuổi rồi?” Hỏi đều là một ít vấn đề không đến nơi đến chốn.
“Annie bốn tuổi rưỡi rồi, “ Bé con tiếp tục vấn đề, “Chú Đường thích người như thế nào?”
“Thích người như thế nào a…” Vấn đề này Đường Phong vốn không có tỉ mỉ nghĩ tới, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, “Ân, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là có thể rồi, chú nghĩ người đó là một người thiện lương, có tính tình tích cực như ánh mặt trời, nhiệt tình đối với cuộc sống, cùng chú không quá cách biệt địa vị đi.”
“Chú, chú là một người rất tốt, chúng ta làm bạn có được không?”
“Tốt, chú rất cao hứng khi có thể làm bạn với Annie.” Đối mặt với trẻ con khả ái hồn nhiên, Đường Phong rất khó dấu giếm tươi cười, lớn lên trong thế giới quá phức tạp chỉ có ánh mắt của trẻ con luôn luôn trong suốt sáng sủa khiến người yêu thương.
“Ngoéo tay nha!” Annie chớp mắt vươn ngón tay nhỏ bé ra, vẻ mặt hớn hở.
“Ân, ngoéo tay, một trăm năm không đổi.” Đường Phong dịu dàng vuốt ve tóc của bé con, cười đến sủng nịch.
Lúc này từ xa xa truyền lại thanh âm hô hoán đầy lo lắng của một người đàn ông: “Annie! Trời ơi, ba ba rốt cuộc tìm được con rồi.”
Nhìn người đàn ông xuất hiện, Đường Phong đứng lên lôi kéo Annie thoạt nhìn có chút cáu kỉnh, cúi đầu nhẹ giọng: “Annie, anh ấy là ba ba của cháu sao? Nhanh đi đến đi.”
Bé con cúi đầu trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, lúc ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt ngây thơ vô tội, Annie nhìn Đường Phong một chút, lại nhìn ba ba đang hướng mình chạy tới, cuối cùng chạy về phía ba ba của bé.
“Đáng ghét, hiện tại mới tới tìm con!” Một bên chạy chậm một bên thở phì phì mắng.
“Ân, là lỗi của ba ba, Annie không giận ba ba được không?” Tiếp được con gái ngoan của mình, người đàn ông mỉm cười nhìn về phía Đường Phong, “Vị tiên sinh này, cám ơn anh đã chăm sóc con của tôi.”
“Không có gì, đây là việc tôi phải làm.”
Ba ba của Annie cùng Đường Phong hàn huyên một hồi, Đường Phong biểu thị lo lắng của cậu, hi vọng ba ba của Annie có thể nhìn bé kĩ càng hơn, thuận tiện dạy bé con không nên đơn giản nói chuyện cùng người lạ, đó cũng không phải là loại đi sự ngây thơ chất phác của trẻ con, mà là một loại cảnh giác của một đứa trẻ yếu đuối không có khả năng bảo vệ mình.
Bởi vì Annie luôn nháo muốn cùng Đường Phong làm bạn, cuối cùng Đường Phong phải để lại số điện thoại cùng địa chỉ của cậu thì bé con mới vui vẻ cùng ba ba rời đi.
Lúc Lục Thiên Thần tìm được Đường Phong thì Annie cùng ba ba của cô bé vừa vặn rời đi. “Bọn họ là ai?” Nhìn bóng lưng rời đi của một lớn một nhỏ, Lục Thiên Thần thoáng nhíu mày, vừa nãy ở bãi đỗ xe xảy ra một ít chuyện không quá vui vẻ, có người gây phiền toái nên hắn phải tốn chút ít thời gian để giải quyết, xuất phát từ trực giác của thương nhân, Lục Thiên Thần cảm thấy có chút không thích hợp.
“Là tiểu Annie cùng ba ba của cô bé.” Đường Phong rất nhanh đem chuyện vừa xảy ra nói cho Lục Thiên Thần, này cũng không có gì quá đặc biệt.
Lục Thiên Thần thẳng thắn nói : « Bọn họ thoạt nhìn có chút kỳ quái, cậu hẳn là nên chú ý một chút, không nên tùy tiện đem ai cũng trở thành bạn bè. »
Cái tên chưa đến ba mươi tuổi đang hướng một người gần bốn mươi tuổi giảng giải đạo lý sao ? Đường Phong không cho là đúng, Annie là một đứa bé rất dễ thương, cậu tin tưởng một ít người lớn sẽ tâm hoài bất quỹ, thế nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ vô tư hồn nhiên, làm sao có thể có mục đích linh tinh gì cho được.
Hơn nữa, cậu hiện tại không tiền không thế cũng không có kẻ thù, lại đang ở nước Mỹ, ai lại rảnh rỗi chạy đến nước Mỹ đối phó cậu chứ ?
Tô Khải Trình ? Không có khả năng, Charles từng nói qua, hiện tại Tô Khải Trình không dám đụng vào cậu nữa.
« Anh nghĩ nhiều rồi, Annie chỉ là một bé gái khả ái mà thôi, không nên đem sự tàn khốc của một thương nhân trên người anh liên hệ với một đứa bé. » Đường Phong có chút hờn giận, Lục Thiên Thần là một thương nhân hợp cách, thế nhưng cái đó cùng tính cách khiến Đường Phong không thích của Lục Thiên Thần không có bất kì mâu thuẫn nào, cậu không có quyền phê phán đối phương, nhưng có quyền không thích.
« Cậu bất mãn với tôi ? »
« Không, tôi chỉ là cảm thấy anh nên thân thiện với người khác một chút, không nên luôn nghĩ người tiếp cận anh đều là người không có ý tốt. »
Lục Thiên Thần cười nhạt một tiếng : « Nhưng chính xác có người như vậy. »
« Chẳng lẽ anh sẽ vì một đóa hoa hồng đâm vào tay sẽ dọn dẹp tất cả hoa trong vườn ? » Đường Phong nhịn không được mà phản kích, thế giới này đúng là không quá tốt đẹp, thế nhưng như vậy thì thế nào, không có người hay việc gì hoàn mỹ, nếu như ngươi luôn cường điệu khuyết điểm của đối phương ngoại trừ làm cho mình cùng người khác khó chịu sẽ không mang đến bất luận chỗ tốt gì nữa. Aizz, một câu nói thật xa xưa nói như thế này : thế giới này không thiếu cái đẹp, chỉ là thiếu đôi mắt biết thưởng thức mà thôi.
Không sai, người có lòng phòng bị là bình thường, thế nhưng quá mức cũng không tốt.
Đường Phong cho rằng Lục Thiên Thần sẽ phản bác cậu hai câu, bầu không khí sẽ trở nên xấu hổ, nhưng đối phương chỉ nhìn cậu một cái, thanh âm nhu hòa phun ra một câu nói : « Tôi chỉ là quan tâm cậu thôi. »
Trong nháy mắt khiến Đường Phong nói không ra lời.
« Tản bộ thêm chút nữa rồi hãy trở về. » Đường Phong nghẹn ra tới một câu nói, quá phạm quy rồi, cậu không thích ứng một Lục Thiên Thần đột nhiên biết phân rõ phải trái.
« Hảo, nói với tôi những chuyện vừa xảy ra, về người bạn mới tiểu Annie của cậu. »
…
…
Trên con đường đối diện công viên có một chiếc xe màu đen có rèm che đỗ lại, ở Mỹ cũng không khiến người quá chú ý.
« Buông tay ! Ngươi cái đồ con heo. » Một bé gái thoạt nhìn rất khả ái dường như nổi nóng trừng trứ một người đàn ông hô một tiếng, người đàn ông nguyên bản đang ôm bé gái rất nhanh buông tay ra rồi cung kính đứng ở một bên, một màn thú vị này khiến không ít người đi đường đều quay đầu ngắm nhìn. Vệ sĩ đứng cạnh xe đem cửa xe phía sau mở ra, Annie rất nhanh nhảy vào trong, hoàn toàn không còn vẻ hồn nhiên khả ái khi nãy, lộ ra một cái tươi cười đắc ý lại vô cùng tùy hứng giống như một tiểu ma nữ: “Ba ba, người kia thất sự rất ngốc, hắn hoàn toàn bị con gạt rồi.”
Albert đang tựa lưng vào ghế ngồi buông ly rượu trong tay xuống, hướng bé con mở ra hai tay: “tiểu Annie của ba luôn luôn thông minh như vậy.”
Nhào vào trong lòng người đàn ông, tiểu ma nữ cười a a trong lòng Albert: “Ba ba, con thích hắn.”
“Phải không? Tiểu Annie cũng giống ba a, ba ba cũng thích cái người ngốc ngốc kia.” Albert cong khóe môi, “tới, nói cho ba ba các ngươi vừa làm gì, những gì ba ba kêu con hỏi cậu ta trả lời như thế nào?