Trong đêm khuya hai chữ “tử vong” cứ lập lờ ẩn hiện bay tới sẽ khiến người nhịn không được mà yên lặng ngắm nhìn lại những năm tháng mình đã trải qua, ngay sau đó ngực một mảnh thắt chặt, lưng lại lạnh lẽo đến có chút tuyệt vọng.
Này cũng không phải vấn đề về dũng khí, có đôi khi là bản năng của nhân loại kháng cự với hắc ám, với tử vong, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng đối với sinh hoạt ở hiện thực, vậy đại khái bởi vì nguyên nhân đời trước Đường Phong ra đi quá bình yên, bởi vì thiếu khuyết sự lo lắng trong sinh hoạt, đã ở trong mộng không ngừng tưởng tượng qua thời khắc mình ly khai, ngay khi tử thần dùng lưỡi hái cùng xiềng xích trói buộc linh hồn cậu thì cũng không có quá kinh khủng.
Chỉ là có một chút tiếc nuối.
Tiếc nuối trong cuộc sống của cậu thiếu khuyết một ít cảm tình.
Đường Phong nửa đêm giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, đây là lần đầu tiên sau khi sống lại cậu mơ thấy mình lúc nhỏ, đáng sợ là cậu bị khóa trong cô nhi viện cả đời đều không có cách nào đi ra, cậu đứng ở trong căn phòng vắng vẻ, chỉ có song sắt cậu vĩnh viễn không thể mở ra.
Thế giới cách cậu ngày càng xa, dù cậu hò hét thế nào cũng không có người đáp lại, sau đó cậu tỉnh lại.
Cả người đều là mồ hôi lạnh, hô hấp hoàn toàn bất ổn.
“Quay một bộ phim đều có thể nhanh ép mày trở nên suy nhược thần kinh.” Bàn tay cố sức xoa đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, Đường Phong mò mẫm trong bóng tối mở lên đèn bàn, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn tuy không phải ảnh mặt trời lại có thể giống như ánh mặt trời mà an ủi thân thể cậu, cậu hít sâu mấy lượt cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Đồng hồ treo tường chỉ ra lúc này là một giờ bốn mươi bảy phút sáng, bốn phía là một mảnh an tĩnh chỉ có thể nghe được âm thanh hô hấp của cậu cùng âm thanh tí tách của đồng hồ báo thức, cảm giác vắng vẻ này khiến cậu cảm thấy như đang lần nữa tiến vào trong mơ.
Ngực bó chặt, một cỗ cảm giác tê dại trong nháy mắt chạy thẳng lên đỉnh đầu, Đường Phong xốc chăn lên rồi đi xuống giường, cậu bức thiết muốn mở cửa ra để hít thở chút không khí tươi mới, may là bên ngoài cửa sổ cũng không phải là một mảnh đen kịt, từ ban công nhìn ra vẫn là một mảnh thành thị sáng rực phồn hoa, những ngọn đèn tỏa sáng như ánh trăng thi nhau chiếu rọi mặt đất.
Hai tay cố sức nắm chặt lan can, Đường Phong hít sâu một hơi.
“Thùng thùng đông.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy, lúc này còn ai đến trước cửa nhà cậu đây?
Charles, hay là Lục Thiên Thần?
Sau khi cậu đi Mỹ thì Lục Thiên Thần cùng Charles cũng đi theo, người trước nói là bàn chuyện hợp tác với một công ty điện ảnh, người sau nói sinh ý gốc của hắn vốn là ở nước Mỹ.
Đường Phong đi qua đem cửa mở ra, mắt mông lung buồn ngủ mặc hai kiện áo ngủ Charles cùng trong mắt một mảnh thanh minh cũng khoác áo ngủ Lục Thiên Thần đều đứng ở cửa, sau đó ngay lúc Đường Phong mở cửa ra thì đường nhìn của hai người đàn ông trong nháy mắt lền rơi lên người Đường Phong.
Charles còn đang mộng du thì trong nháy mắt liền thanh tỉnh, còn Lục Thiên Thần vốn đang thanh tỉnh thì đôi mắt lại càng sáng rực.
Sau đó Đường Phong cúi đầu nhìn chính mình, âm thầm mắng một câu chết tiệt, lúc cậu ở trên giường vốn không có mặc quần áo, kết quả lúc mở cửa cũng đã quên, một người đàn ông có thói quen lõa ngủ hiện tại đương nhiên chỉ biết kêu trời a ! Cậu cư nhiên chưa mặc quần áo thì đã đi mở rộng cửa cho Charles cùng Lục Thiên Thần, mà hai tên khốn kiếp còn dùng ánh mắt nóng rực theo dõi cậu !
« Phanh ! » Mặc dù Đường Phong đã qua cái tuổi xấu hổ khi không mặc quần áo, cậu vẫn là đóng cửa lại, nhanh chóng vơ lấy chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen khoác lên người, lúc đi tới cửa thì suy nghĩ một chút liền quay lại tìm quần lót mặc vào.
Năm phút sau đó trong phòng của cậu liền không chỉ có mình cậu một người.
Tình hình bây giờ có chút kì quái, Đường Phong kéo nhẹ cổ áo ngồi dựa người vào ghế salon, mà sóng vai cùng cậu chính là Lục Thiên Thần cùng Charles, hai người đàn ông cứ nhìn cậu không chuyển mắt, cậu hiện tại tuy rằng không có cảm giác lạnh sống lưng nhưng lại đột nhiên có chút mao cốt tủng thiên.
« Các anh thế nào còn chưa ngủ ? » Đường Phong biết mình hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc, từ hình dạng mộng du của Charles cùng với Lục Thiên Thần tuy rằng thanh tỉnh nhưng lại một đầu tóc như ổ chim thì cậu có thể đoán được, hai người đàn ông này là vừa mới thức dậy, thế nhưng có cần ăn ý đến mức song song đi đến phòng của cậu như vậy hay không ?
Lại nói tiếp vì sao ba người sẽ ở trong cùng một khách sạn, nguyên nhân cùng việc bọn họ đạt thành một hiệp nghị có liên quan, đối ngoại, chuẩn xác mà nói đúng là diễn cho Albert xem.
Đường Phong chìm đắm trong việc đóng phim đã quên mất việc này, nhưng hiển nhiên Lục Thiên Thần cùng Charles lại nhớ vô cùng rõ ràng, sau đó liền là tình huống của ba người hiện tại.
Thời gian làm việc thì Đường Phong sẽ đi phim trường đóng phim, Lục Thiên Thần cùng Charles cũng sẽ đi làm chuyện riêng, sau đó đến chạng vạng thì cùng nhau trở về ăn cơm, bởi vì không ai nguyện ý làm nên bọn họ đều gọi cơm bên ngoài. Kỳ thực Charles cũng có báo danh muốn nhảy đi nấu cơm, nhưng bị Đường Phong nghiêm khắc cự tuyệt, cậu không muốn bị ngộ độc thức ăn.
« Úc, tôi thực ra rất mệt, tôi nghĩ chúng ta ngồi như vậy không bằng đi đến giường tiếp tục ngủ đi. » Charles ngáp một cái, buồn bã ỉu xìu nói.
« Chúng ta » trong lời của hắn khẳng định không bao gồm Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh.
« Anh muốn ngủ cùng tôi ? » Đường Phong nhéo nhéo mi tâm, trên thực tế sau khi cậu tỉnh lại thì cũng muốn ngủ cũng người khác, không muốn một mình vượt qua thời gian từ nửa đêm đến sáng này, sau khi trải qua ác mộng cậu càng nguyện ý bên người có người để có thể dựa sát vào, như vậy cậu có thể ngủ ngon hơn.
« Tôi biết cậu gặp ác mộng, bảo bối. » Charles bày ra dáng dấp của một bác sĩ tâm lý, phân tích đạo lý rõ ràng, « Thời gian một tháng cậu ở cùng tôi cho tới bây giờ đều là một khi đầu dính gối liền ngủ một mạch đến ngày hôm sau, hiện tại nửa đêm cậu đột nhiên mở đèn, cậu nhất định là gặp ác mộng, loại chuyện này tôi cũng đã từng trải qua, tôi biết cách làm cho cậu thoải mái, chính là có người ngủ bên cạnh cậu. »
Charles một ngụm « thời gian một tháng cậu ở cùng tôi » cùng một bộ « tôi rất hiểu cậu » khiến cho Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh tuy không lên tiếng nhưng lại có chút nhíu mày, so với Charles thì độ hiểu biết của hắn đối với Đường Phong vô cùng ít.
« Tôi cảm thấy Charles nói không sai, Đường Phong, cậu gặp ác mộng ? » Lục Thiên Thần lên tiếng biểu thị hắn không phải người vô hình, thuận tiện biểu lộ suy nghĩ của mình.
A…Phải thừa nhận mình ngủ gặp ác mộng có chút bất an là sự thật, Đường Phong thở dài, « Có thể nói như vậy. » Tại sao bọn họ không đoán là nửa đêm cậu tỉnh dậy đi WC nhỉ ?
Tuy rằng cậu không có thói quen đi WC vào lúc nửa đêm.
« Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi. » Người đứng dậy trước nhất không phải Charles mà lại là Lục Thiên Thần, nam nhân dưới ánh mắt hoài nghi của Charles mà đem Đường Phong kéo đến bên giường.
Lúc này Charles mới phản ứng lại, vội vã đứng lên đi theo, vừa đi vừa bày ra biểu tình không thể tin đầy khoa trương : « Hắc hắc hắc, hai người làm gì đấy ? Bạn thân mến của tôi, cậu có thể trở về ngủ, tôi sẽ chăm sóc Đường Phong thật tốt. »
Tôi chỉ gặp ác mộng không phải sinh bệnh, không cần chăm sóc tôi. Đường Phong thở nhẹ một hơi, mấy ngày nay cậu đóng phim mệt chết đi, đã không còn khí lực để đấu võ mồm với hai người này nữa rồi.
« Hiệp ước ba người, Charles. » Lúc đi tới bên giường, Lục Thiên Thần trực tiếp đem Đường Phong có chút mệt rã rời đặt lên giường, chàng trai vừa chạm vào giường lớn liền ngọ nguậy bắt đầu giải khai thứ vướng bận trên người.
Đừng nghĩ nhiều, Đường Phong chỉ là không thích lúc ngủ vẫn còn mặc quần áo này đó.
Miệng Charles bày ra một hình chữa o, hắn thấy Lục Thiên Thần giúp Đường Phong cởi áo ngủ lại đem tay đầy kỹ xảo mà ăn đậu hủ đóa hoa trên ngực chàng trai liền kêu lên. « Đường thân ái của tôi, cậu cũng muốn Lục Thiên Thần ngủ cùng cậu ? »
« Tùy tiện. » Cậu hiện tại chỉ muốn tranh thủ thời gian quý báu để ngủ, ai ngủ bên trái bên phải của cậu đều không quan trọng, duy nhất có thể xác định là nếu ai có gan làm phiền cậu thì cậu sẽ không khách khí mà một cước đem đối phương đá xuống, dù sau nửa đêm gặp ác mộng không có người bồi cũng không cần.
« Đường, cậu đây là đang tổn thương lòng tôi. » Vừa nói Charles vừa đi tới, đem áo ngủ cùng quần lót đều cởi ra, trực tiếp nằm xuống bên phải Đường Phong, hai tay hay chân liền quấn đi lên.
« Úc…có thể tổn thương lòng của anh thì sau nửa đêm tôi nhất định sẽ có một giấc mơ đẹp. » Nhắm mắt nở nụ cười một chút, Đường Phong tùy ý nghiêng người, vừa mới quay mặt về phía Lục Thiên Thần, người sau liền xê dịch một chút khiến Đường Phong nằm ngủ trong ngực của hắn.
« Mộng đẹp. » Lục Thiên Thần nhẹ giọng nở nụ cười một chút, dưới ánh mắt chăm chú của Charles mà nhẹ nhàng cúi xuống hôn trán Đường Phong một chút, sau đó tiện tay tắt đèn ở đầu giường.
« Không được phiền tôi, ai vi phạm liền trở về phòng của mình. » Coi như là không thể kháng cự, Đường Phong cũng có thể bỏ lại một cậu khiến cho hai mỗ đàn ông không dám lộn xộn.
Nếu như ta đi, Charles nhất định sẽ đem cái quần lót cuối cùng trên người Đường Phong lột xuống, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Charles.
Nếu như ta rời khỏi, cái tên Lục Thiên Thần buồn tao này nhất định sẽ hóa sói đem Đường Phong áp đến sáng mai không thể rời giường, Charles ở trong bóng tối hướng về phía Lục Thiên Thần nở nụ cười, người sau cũng đồng dạng quay lại mỉm cười.
Hai người bạn từng học chung trường mơ hồ hiểu rõ ý tứ của đối phương, phải nhẫn thì cùng nhau nhẫn, phải đi thì cùng nhau đi, ai cũng đừng nghĩ bỏ rơi ai.
Cùng lúc trong đáy mắt lại hiện lên một tầng nghi vấn khác : ngươi vì sao có hứng thú với Đường Phong rồi ? Ngươi thì tại sao đột nhiên quấn lên một người cùng người khác rồi ?
Ánh mắt trong bóng tối chạm vào nhau, giống như luồng quang mang của sao băng chợt lóe rồi qua, tình tự phức tạp hơn chỉ có tự đáy lòng bọn họ tự hiểu rõ.
Đường Phong bị kẹp ở giữa ngủ rất say, ngược lại hai người đàn ông khác sau nửa đêm lại có tâm sự mà rơi vào tình trạng mất ngủ.